Chương 54: Phòng chống dịch
Ở đầu này các đồng đội còn đang "tình thương mến thương", phía bên kia sắc mặt quân sư lại có vẻ hết sức nghiêm trọng.
Anh đã đứng sau lưng Từ Vọng được gần hai phút rồi, thế mà cậu chẳng hề nhận ra, cứ ngồi xổm ở đó nhìn chằm chằm vào lá cờ trên mặt đất mà ngẩn người.
Đó là một lá cờ bình thường đến không thể bình thường hơn, vì rơi xuống đất nên dính chút bụi bặm, nền đỏ chữ vàng viết nên hai câu ca ngợi -- Huyền hồ tế thế y thương sinh, diệu thủ hồi xuân giải tật đông(*).
(*hai câu trên là hai câu thơ cổ dùng để ca ngợi nghề y, đại khái nghĩa là "Một bầu hồ lô cứu mạng người, một bàn tay vàng chữa trăm bệnh", khen ngợi những người có y thuật cao minh, lấy việc cứu người làm vui.)
Ngô Sênh tỉ mỉ quan sát từng chữ một trên lá cờ đó, cả phần đề tên cũng không bỏ qua, nhìn kĩ đến mức những con chữ dần trở nên méo mó trước mắt mình mà vẫn chẳng nhìn ra có gì nhiệm mầu ở đây.
Thế mà Từ Vọng lại ngắm ngẩn cả người ra, cứ như thể lá cờ này sẽ mở ra một cánh cửa bí mật nào đó vậy.
Đột nhiên cậu vỗ đầu gối đánh đét một cái: "Đúng rồi, chính là như vậy!"
Ngô Sênh giật cả mình, vội vàng vòng ra trước mặt cậu thì chỉ thấy đội trưởng nhà mình mặt mày rạng rỡ như thể vừa được khai sáng.
"Cậu nghĩ ra cách gì rồi à?" Ngô Sênh hỏi.
"Ừ," Từ Vọng vui vẻ gật đầu: "Dùng "Lũ lụt cuốn miếu Long Vương" đi!"
"Để đám zombie tự gϊếŧ lẫn nhau á?" Lũ lụt cuốn miếu Long Vương, quân ta lại đánh quân mình, Ngô Sênh từng nghĩ là như vậy.
"Sai quá chừng sai," Từ Vọng lắc đầu như trống bỏi: "Cái của cậu là công cụ tấn công chứ đâu phải pháp thuật."
Ngô Sênh sửng sốt, tư duy cũng dần quay về đúng nhịp. "Tự gϊếŧ lẫn nhau" thuộc về phạm trù khống chế tinh thần, từ lúc bọn họ bắt đầu sử dụng công cụ đến nay, những loại có khả năng "khống chế" đều là công cụ pháp thuật, mà "Lũ lụt cuốn miếu Long Vương" lại là công cụ tấn công.
Tất cả là tại tục ngữ đã ăn sâu vào đầu, hơi lơ đãng một chút là rẽ nhầm đường ngay.
Từ Vọng biết Ngô Sênh đã vòng về đúng hướng rồi, lại cất tiếng: "Đám zombie ngoài kia sợ nước, dùng công cụ này là hiệu quả nhất."
Ngô Sênh hỏi đầy nghi ngờ: "Sao cậu biết bọn nó sợ nước?"
"Lấy đâu ra lắm câu hỏi vì sao thế," Thực ra Từ Vọng cũng mới mang máng nhớ ra vài mảnh ghép kí ức, chẳng thể giải thích rõ ràng được, "Thế cậu có tin tôi không nào?"
Ngô Sênh: "..."
Từ Vọng: "Tốt lắm, vậy chúng ta hành động thôi!"
Ngô Sênh: "Tôi còn chưa nói gì cơ mà!"
Đội trưởng hoàn toàn không thèm ngó ngàng gì đến ý kiến của anh, đứng phắt dậy gọi hai người đồng đội cấp dưới đang tám đến "long trời lở đất" ở phía bên kia: "Lão Tiền, Tiểu Huống, mau qua đây đứng lên bệ cửa sổ đi!"
"Lại là chiêu trò gì đây..." Tiền Ngải chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, mơ màng trèo lên bệ cửa sổ rồi đưa tay kéo Huống Kim Hâm lên cùng.
Ngô Sênh vẫn ngồi nguyên tại chỗ, nhặt lá cờ kia lên xem hết mặt trước lại đến mặt sau mà chẳng nhìn ra bí kíp vượt ải nào, cuối cùng bất chấp mê tín dị đoan, vỗ bộp một cái lên lá cờ!
Bụi bặm lâu năm ập vào mặt anh.
"Hắt xì -- Hắt xì --"
Huống Kim Hâm mới vừa đứng vững trên bệ cửa sổ, trông thấy gương mặt nhếch nhác của quân sư, cất tiếng hỏi đầy khó hiểu: "Anh Sênh, anh sao thế ạ?"
Quân Sư Ngô giả bộ không nghe thấy, giơ đôi chân dài ra trèo lên bệ cửa sổ.
"Không sao," Từ Vọng an ủi bạn học Huống, "Anh Sênh của cậu tưởng lá cờ này có thể cảm ứng được, vỗ một cái là hiện ra mật mã."
Ngô Sênh: "..."
Cuối cùng mọi người đều đã ở trên bệ cửa sổ, Từ Vọng bám chặt vào tay nắm cửa, bắt đầu giải thích chiến thuật: "Lát nữa sau khi dùng công cụ, cả tầng này đều sẽ ngập nước, chắc chắn cửa sẽ bật tung, nhưng đừng lo, chỉ cần chúng ta bám chắc, đứng vững, cùng lắm hai phút đồng hồ là nước sẽ rút, khi ấy zombie cũng đã bị cuốn phăng đi rồi, cả tầng đều được dọn dẹp sạch sẽ, chúng ta có thể đi thẳng lên tầng trên."
Ba người bạn: "..."
Từ Vọng: "Sao thế?"
Tiền Ngải: "Đây là chiến thuật hay góc nhìn của thượng đế(*) thế..."
(*góc nhìn của thượng đế: đã chú thích ở chương 45.)
Từ Vọng: "Thế cậu có tin tôi không nào?"
Tiền Ngải: "..."
Từ Vọng: "Tốt lắm, vậy chúng ta hành động thôi!"
Tiền Ngải: "Hả? Cái gì cơ? Tôi đã nói gì đâu!"
"Quen dần là vừa," Quân sư Ngô thân là người từng trải, vỗ vai Lão Tiền, "Giờ cậu ta là hacker Từ Vọng(*) rồi."
(*nguyên văn là 徐·开挂·望, 开挂 là một từ được dùng trong game để chỉ những người nhờ ăn gian mà đạt được thành tích cao bất ngờ, giống như ngày xưa chơi game rắn trên điện thoại Nokia cục gạch có cách hack game để con rắn không bao giờ chết mà cứ ăn mãi dài mãi vậy, ở đây tác giả ghép开挂 với tên của Từ Vọng, nên chúng mình mạn phép dịch là "hacker Từ Vọng".)
, khởi động.
Cơn lũ khủng khiếp ập đến, trong chớp mắt cuốn bay cả tầng lầu khoa bệnh truyền nhiễm!
Nước lũ gào thét cuộn trào, tung hoành ngang dọc không ngừng lấy nửa giây, "ầm --" một tiếng, cánh cửa nhà kho đã bật tung. Những chiếc giá đựng đồ chẳng mấy chốc đã bị nuốt chửng, từng đợt sóng ồ ạt ập về phía cửa sổ nơi bốn người đang đứng!
"Đù má, cái cưa điện của tôi vẫn còn ở trên giá --"
"Đổi sang kiếm nằm tay áo --" Từ Vọng còn chưa kịp nói hết đã bị một ngọn sóng to tạt ngay vào mặt.
Bốn người hoàn toàn bị nhấn chìm trong làn nước phải đến mười mấy giây, nếu không cố sống cố chết bám lấy cửa sổ thì hẳn đã trôi tuột theo con sóng mất rồi!
Đột nhiên có thứ gì đó va vào người Tiền Ngải, trong làn nước đục ngầu chẳng nhìn rõ ra là cái gì khiến gã tưởng nhầm là zombie, vội vàng ra sức đạp lấy đạp để, suýt thì sái cả chân.
Cuối cùng sóng cũng rút dần đi, mực nước thật sự chỉ cao hơn bệ cửa sổ mấy chục centimet, đến tầm đầu gối của họ, hơn nữa nước lũ còn đang không ngừng trào ra bên ngoài khiến mực nước mỗi lúc một thấp dần.
Tiền Ngải mở mắt, ra sức hít thở, đồng thời cuối cùng cũng trông rõ bộ dạng của "kẻ" ban nãy đấu đá với mình.
Một cái đầu rồng.
Cái đầu được khắc bằng gỗ, phủ một lớp sơn màu sắc sặc sỡ trông vô cùng sinh động, đang trôi theo dòng nước ra phía bên ngoài nhà kho.
Trôi đến cửa còn "tụ họp" với một loạt các tàn tích khác của miếu thờ như xà gỗ đỏ, cột vàng vân vân và mây mây.
Tiền Ngải nhìn Ngô Sênh, cảm thấy một lời khó mà diễn tả hết được cảm xúc của gã lúc này: "Cái vũ khí này của cậu... Đúng là, lũ lụt, cuốn, miếu Long Vương."
Cảm xúc của Ngô Sênh cũng phức tạp không kém: "Đôi khi, thế giới chỉ đơn giản như vậy thôi."
Quả nhiên hai phút sau nước lũ đã rút đi kha khá, thò đầu nhìn ra ngoài hành lang, trống không chẳng thấy một bóng người, còn đâu vết tích của lũ zombie nữa.
Bấy giờ Tiền Ngải mới thực sự tin lời Ngô Sênh, đội trưởng của bọn họ nhất định là đã nạp tiền mua gợi ý rồi!!!
Không còn đám zombie, cả nhóm thuận lợi lên được tầng hai, nào ngờ chỉ có duy nhất một lối cầu thang để lên tầng ba, nhưng nó không nằm bên trái cũng chẳng nằm bên phải mà nằm ở chính giữa, cách hành lang bên phải – nơi bọn họ đang đứng – một đoạn khá xa.
Vẫn là hành lang dài với cơ man các văn phòng làm việc, có điều tầng hai không hề im ắng như tầng một, bởi có một cô y tá đang đi đi lại lại trên hành lang. Cô ta mặc áo trắng, đội mũ y tá, dáng người cao ráo, thân hình bốc lửa, hai tay vẫn đang đẩy một chiếc xe đẩy y tế chất đầy ống kim tiêm.
Bốn người nấp sau bức tường nơi góc ngoặt cầu thang, lặng lẽ quan sát tình hình kẻ địch.
Màu mắt của cô y tá zombie này còn nhạt hơn cả anh bác sĩ đẹp trai lúc trước, nhìn lướt qua gần như không trông thấy màu đỏ mà giống như bị ai đó lấy mất cả tròng đen vậy, chẳng thể phân biệt được con ngươi và tròng mắt nữa, tất cả đều là một màu trắng rợn người.
Khu vực đi lại của cô ta dường như đã được thiết lập sẵn, chỉ đẩy xe lởn vởn trong phạm vi hành lang giữa hai đầu cầu thang trái phải đi lên từ tầng một, cứ mỗi khi sắp đi đến đầu cầu thang là lại lập tức xoay người, cũng không nhìn xem có ai nấp ở đó hay không, chỉ ra sức tận tụy đi hết cung đường của mình mà thôi.
Cầu thang đi lên tầng ba nằm ở chính giữa cung đường này.
"Tên ở tầng một kia là nam thần, đấy chắc không phải cũng là nữ thần đấy chứ..." Giờ Tiền Ngải nhìn con zombie nào ở khoa bệnh truyền nhiễm cũng cảm thấy chúng giống như BOSS có thể triệu hồi lính tốt vậy.
Huống Kim Hâm: "Liệu ta có thể nhân lúc cô ta xoay người, lén chuồn lên trên được không?"
Ngô Sênh: "Về mặt lý thuyết thì có thể, nhưng hành động thực tế có độ rủi ro quá cao."
Mỗi người đều đã phát biểu ý kiến, khiến sự trầm ngâm của đội trưởng trở nên nổi bật hơn.
Ba người đồng đội đều nhìn về phía Từ Vọng, cậu vẫn đang nhắm nghiền hai mắt, cau chặt hai mày, không ngừng lẩm bẩm như thể đang niệm thầm bí kíp gì vậy.
Huống Kim Hâm chẳng hiểu mô tê gì, vừa định hỏi thì đã bị Tiền Ngải dùng khẩu hình chặn lại: "Đừng làm phiền, đội trưởng đang mở con mắt thứ ba".
Ngô Sênh không cất tiếng, chỉ nhìn chằm chằm góc nghiêng của Từ Vọng, ra chiều đăm chiêu.
Hai phút sau.
Từ Vọng quay phắt đầu lại, trong mắt tràn ngập sự chắc chắn: "Tôi vòng qua đầu cầu thang bên kia thu hút sự chú ý của cô ta, các cậu nhân lúc đó chạy lên tầng, nhớ là phải đi nhẹ thôi, động tác nhanh nhẹn vào."
Ngô Sênh: "Cậu định thu hút kiểu gì?"
Huống Kim Hâm: "Bọn em lên trên rồi còn anh thì sao?"
Tiền Ngải: "À, ừ."
Mỗi người đều chú ý vào một điểm khác nhau, nếu không nói gì sẽ khiến gã trông có vẻ nhạt nhẽo lắm.
Từ Vọng trả lời Ngô Sênh trước: "Khống chế bằng âm thanh." Rồi lại quay sang Huống Kim Hâm, "Thu hút xong anh sẽ lập tức chạy xuống tầng một rồi quay về đây, lén chạy lên từ sau lưng giống mọi người thôi."
Trong mắt Huống Kim Hâm dấy lên sự lo lắng, bọn họ đi lên thì dễ, chứ Từ Vọng phải chạy cả một quãng đường xa như thế, liệu có kịp không, nhỡ đâu zombie quay đầu một cái...
Một loạt thắc mắc còn chưa kịp hỏi thì đã thấy đội trưởng nhà mình chạy vèo xuống tầng dưới, lao về phía đầu cầu thang bên kia.
Ngô Sênh thì đã vào vị trí từ lâu rồi, chăm chú theo dõi bóng lưng của y tá zombie và Từ Vọng sắp sửa xuất hiện ở đầu cầu thang bên trái.
Y tá zombie đi đến vị trí cách cầu thang bên trái còn độ một mét thì dừng lại, vẫn như trước, xoay người.
Kế đó, Từ Vọng thò đầu ra từ phía cầu thang bên trái sau lưng cô ta.
Cậu vẫn ở yên đó, mãi đến khi y tá zombie đã đi được năm sáu mét, đến tầm chính giữa cầu thang chỗ mình đang đứng và cầu thang lên tầng ba, cậu mới khởi động thứ trong tay mình rồi đẩy ra ngoài.
Mấu chốt của chiến thuật này là cậu nhất định phải khiến zombie quay đầu về phía mình, quay lưng lại với ba người đồng đội, có như vậy bọn họ mới chuồn lên trên được, đồng thời phải kéo thời gian "khống chế bằng âm thanh" dài nhất có thể, để bản thân cũng có cơ hội rút lui, băng qua tầng một quay về đầu cầu thang bên kia, sau đó bắt chước các đồng đội, chuồn lên tầng ba.
Từ đầu đến cuối, y tá zombie nhất định phải quay lưng về phía cầu thang bên phải và cầu thang ở giữa mới được.
Công tắc vừa bật lên, âm thanh tựa như tiếng điện thoại rung lập tức vang lên từ cầu thang chỗ Từ Vọng, tuy rằng không to lắm nhưng giữa hành lang khép kín âm u này lại có vẻ cực kì rõ ràng.
Y tá zombie khựng lại một lát, chậm rãi xoay người.
Cô ta còn chưa kịp đi về phía phát ra âm thanh thì nguồn gốc của nó đã tự mình bước ra rồi -- một chiếc dao cạo râu đang chạy hết tốc lực trượt đến dưới chân cô ta. Âm thanh ấy là tiếng mô-tơ của dao cạo râu, ba lưỡi dao đang nhảy múa hết sức vui vẻ, khiến tiếng rung khô khan kia bỗng trở nên náo nhiệt hơn.
Ngô Sênh: "..."
Huống Kim Hâm: "..."
Tiền Ngải: "..."
Bọn họ còn tưởng Từ Vọng muốn dùng súng sấm sét, nhưng tiếng nhạc của súng sấm sét dài nhất cũng chỉ được mười giây, cho dù cậu có đặt súng sấm sét ở đầu cầu thang rồi vắt chân lên cổ chạy về đây thì cũng chỉ có thời gian mười giây để chạy, vậy nên từ lúc đưa ra chiến thuật này, Ngô Sênh và Tiền Ngải cũng như Huống Kim Hâm đều nơm nớp lo sợ thay cho Từ Vọng.
Ai ngờ người ta lại dùng đến thứ công cụ thần kì này.
Mẹ nó ai mà nhớ ra được còn có chiếc dao cạo râu này chứ!!!
Từ Vọng vẫn nhớ, không chỉ nhớ mà còn mang theo bên người, chết người hơn là lại còn thật sự dùng đến nó.
Cái loại "kĩ năng cứng" bỏ xa người khác tám trăm dặm này, ngoài cậu ra còn ai xứng làm đội trưởng!
"Rrr -- Rrr --"
Cô y tá nghiêng đầu, do dự giữa nhặt hay không nhặt.
Ngô Sênh thì không hề ngập ngừng lấy một giây, hất tay với đồng đội ở phía sau: