Chương 65: Mê cung
Tiểu đội ăn xiên nướng không định xưng tên, nhưng Từ Vọng vừa trông thấy đã ấn tượng với họ ngay từ cái nhìn đầu tiên -- bốn người, bốn phong cách khác nhau, đặt ai vào đứng cạnh ai cũng thấy lạc quẻ cả.
Người đàn ông chủ động bắt chuyện trước, mở miệng "oánh giá" chuyện mỗi người họ cầm một ly hồng trà, có vẻ như là anh cả của đội bạn, tuổi tác vào khoảng ba mươi hai, ba mươi ba, để đầu trọc, mặc áo phông đen, cơ bắp cuồn cuộn, không nói chuyện còn dễ khiến người ta tưởng nhầm là đi thu phí bảo kê kìa, tướng tá gã nom giống Mr Muscle(*) hơn cả Tiền Ngải.
(*Mr Muscle là một thương hiệu chất tẩy rửa, có hình ảnh đại diện là một người đàn ông cơ bắp.)
Ba người còn lại trông đều xấp xỉ hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.
Một người có đôi mắt phượng, mang nét đẹp kiểu trai hư, mặc áo jacket phối với giày Dr. Martens, giữa phong cách punk rock lại lộ ra dáng vẻ con nhà giàu, tay cầm cái cốc nhựa dùng một lần màu trong suốt mà tựa như đang nâng một ly vang Lafite 1982.
Một người nom như bước ra từ truyện tranh, ngũ quan rất đẹp, có lẽ là dân tập nhảy, bởi anh ta gầy thì gầy thật, nhưng đường cong cơ thể vẫn cứ thanh thoát đâu ra đấy, khí chất cũng không tầm thường, chỉ mặc đại một cái áo sweater thôi cũng đủ khiến người ta trầm trồ rồi, đến cả cái xiên thịt trên tay anh ta trông cũng giống một xiên thịt am hiểu nghệ thuật.
Người còn lại là một thanh niên trẻ hết sức bình thường, ngũ quan đoan chính, ăn vận thoải mái, dáng dấp tương đối, không cao không thấp không béo không gầy, cũng giống như rất nhiều những người trẻ vẫn ngày ngày đi làm lúc chín giờ sáng tan ca lúc năm giờ chiều, vật lộn vì cuộc sống mưu sinh trong thành phố, dưới mắt cậu ta có hai quầng thâm nhàn nhạt. Đặt một cậu thanh niên như thế ở đầu phố thì sẽ chả mấy chốc mà biến mất ngay giữa biển người, nhưng khi đứng cạnh các đồng đội toàn những Mr Muscle, Mắt Phượng với Trai Hoạt Hình, cậu ta lại thành ra nổi bần bật vì mang đến "cảm giác gần gũi" có một không hai.
Từ Vọng còn đang lưỡng lự xem có nên giải thích vụ "hồng trà và nước hoa" không, vì một khi đã giải thích thì chắc chắn sẽ phải tiết lộ luôn tin tức về Hòn đảo bay, ai ngờ ông anh Mr Muscle chưa chờ cho cậu trả lời thì đã lại lên tiếng: "Lần đầu đến Hòn đảo bay à?"
Từ Vọng ngỡ ngàng, thế rồi mới chợt hiểu ra rằng mình đã sa vào cái hố ngộ nhận -- đây là lần đầu họ lên Hòn đảo bay, thành ra vẫn cứ đinh ninh người khác cũng mới chân ướt chân ráo tới đây y như mình.
Ngô Sênh, Huống Kim Hâm và Tiền Ngải vốn chỉ đang đứng hóng đội trưởng làm công tác xã giao, nghe thấy vậy thì cảnh giác hẳn lên.
Anh giai Mr Muscle nhìn ra được, nhưng cũng chẳng buồn để tâm, cứ lờ đi mà rằng: "Mấy đội quanh đây toàn bị lùi về từ các cửa sau thôi, ai nhìn thấy cái tạo hình này của các cậu thì cũng biết là người mới hết á."
Từ Vọng nghe ra được ẩn ý trong câu này: "Ý anh là, giờ chúng tôi đã trở thành bia ngắm?"
Ông anh Mr Muscle thở dài: "Ít nhất thì cũng cho người ta cái tín hiệu là "Tụi này rất dễ bắt nạt" rồi..."
"Thầy Ngụy," Mắt Phượng uống nốt ngụm bia cuối cùng, không nhịn được phải nói, "Chừng nào anh mới sửa được cái tật cứ thấy người mới là lại muốn bảo ban đôi câu thế?"
Mr Muscle ngoảnh lại, hừng hực khí thế bảo vệ lẽ phải: "Chỉ ra phương hướng giải quyết vấn đề là bổn phận của người lái đò."
Trên đầu Mắt Phượng đầy sọc đen, hắn ta đảo mắt dữ đến nỗi cặp mắt một mí sắp biến thành mắt hai mí luôn rồi.
Trai Hoạt Hình tựa vào thân cây, đó giờ vẫn chỉ lo ngắm trăng.
Quầng Thâm Mắt chán chả buồn quản hai người đồng đội, hình như thấy buồn ngủ nên ngáp một cái, đặt mông ngồi phịch luôn xuống đất, ai dè lại nhảy dựng ngay lên như ngồi phải lò xo: "Đệch mợ, cỏ ướt à --"
Từ Vọng, Ngô Sênh, Tiền Ngải, Huống Kim Hâm: "..."
Giữa lúc đang thấy một lời khó nói hết, mặt đất bỗng rung lên bần bật.
Bốn người ngẩng đầu thì thấy chỗ vốn là rừng cây ở phía trước giờ đã nhô cả đất lên, cây cối đổ rạp, một tòa mê cung bằng đá đang từ từ trồi lên.
Một phút sau, bụi đất ngừng rơi.
Dưới ánh trăng, mặt đá xám trắng được đắp thêm một vầng sáng âm u trong trẻo.
Cùng lúc này, bốn mươi người có mặt ở đó đồng thời nhận được một tiếng "Ding --"
: Còn cách giờ mở cửa [Mê cung Ánh trăng] 59 giây.
Con số vẫn cứ tiếp tục thay đổi, gọi là chỉ dẫn, nhưng nên nói là đếm ngược mới phải.
Bấy giờ, Từ Vọng mới nhận ra chỉ có đội họ là giơ tay lên đọc tin nhắn. Các đội khác rõ ràng chẳng cần đọc cũng đã biết tỏng đây là gì rồi, lúc này, họ đều đã lũ lượt hành động, tiến đến gần lối vào mê cung.
Bốn người bạn trao đổi qua ánh mắt, ngay lập tức gia nhập vào số đông các đội đi trước.
Mười mấy giây sau, tất cả các đội đều đã tụ tập đông đủ ngay trước phiến đá ở lối vào mê cung, ai cũng muốn giành lấy một vị trí xuất phát ngon ăn, nhưng lại đều không muốn làm người khơi mào cuộc chiến trước khi bắt đầu vượt ải, thế là cứ anh chen thì tôi lấn, chứ tuyệt không nói năng gì, chỉ ngấm ngầm đọ sức vậy thôi.
Từ Vọng dẫn theo ba người đồng đội của mình chen chúc giữa đám đông, không sấn sổ xông lên trước, song cũng chẳng để người khác đẩy mình ra rìa.
Đằng xa vẫn vọng lại vài tiếng bước chân thưa thớt, như thể còn có đội khác đang vội vã lao đến đây.
Từ Vọng thấy được an ủi phần nào, những tiếng bước chân này, ít nhiều gì thì cũng cho thấy rằng không chỉ có mỗi nhà họ là đội mới.
Nếu là đội có kinh nghiệm phong phú, đã nắm rõ nội dung cửa ải thì không đời nào lại chọn vào Cú từ một nơi cách điểm định vị xa như vậy được, chỉ có thể là đội mới mà thôi. Bọn họ dựa vào kinh nghiệm từ chuyến bay mắt đỏ 2/23 và thành phố tận thế 3/23, tưởng rằng ải này vẫn là dạng bản đồ mở rộng như cũ, nghĩ có xuyên vào vị trí lệch lệch một tí cũng không thành vấn đề, lại còn tránh được các đồng nghiệp khác đã tập trung sẵn ở đó, nên mới cố ý né điểm định vị ra.
Một phút đếm ngược kết thúc.
Bốn mươi người đều nghe thấy lời nhắc nhở cuối cùng tước khi vượt ải --
[Cú: Ngắm trăng thì được, nhưng mà không được trèo tường đâu nha ~~]
Phiến đá chặn trước lối vào mê cung từ từ hạ xuống.
Các "đội ma mới" đang lao đến đây còn chưa kịp tới nơi thì mười đội chầu trực sẵn trước cửa đã nháo nhào xông vào, giành lấy suất đi đầu!
Vừa vào đến mê cung là đã thấy ngay một lối đi thẳng tắp, rộng cỡ bốn người dàn hàng ngang, dài khoảng năm mươi mét, đưa mắt nhìn là trông được đến đầu bên kia, phía cuối đã hết đường, chỉ có mỗi bức tường, một con ngõ cụt rất điển hình.
Nhưng ở hai bên đường thì cứ cách một mét lại có một cánh cửa, trên mỗi cánh cửa đều có đánh số, suốt từ cửa vào cho tới cuối con đường, hai bên trái phải mỗi bên năm mươi, cộng vào được một trăm cánh cửa.
Những cánh cửa này mới là lối vào mê cung đích thực.
Chỉ có một tòa mê cung duy nhất, cũng chỉ có một cái đích đến duy nhất, nhưng đường đi tới đó thì phải tự mình chọn lấy!
Đội quân bốn chục người đang chạy như điên kia mau chóng sụt giảm đi trông thấy về mặt số lượng. Tiếng mở rồi khép cửa thi nhau vang lên liên tiếp!
"Ào --"
"Đệch --"
Sau lưng vọng lại tiếng tạp âm ồn ào kèm với tiếng chửi tục, cũng chẳng biết đội nào hấp tấp thế, vừa vào đây đã bắt đầu ra tay rồi.
Nhóm Từ Vọng cuối cùng cũng tới trước cánh cửa đã nhắm sẵn từ đầu, không chần chừ thêm nữa, cứ thế phanh gấp quẹo phải, xông thẳng vào cánh cửa may mắn mà Huống Kim Hâm đã chọn hồi sáng -- số 44!
Bên trong cánh cửa, lối đi đã hẹp hẳn lại, chỉ còn đủ chỗ cho ba người dàn hàng, có đường thẳng, cũng có lối rẽ, đây mới là dáng vẻ thực sự của mê cung.
Từ Vọng giảm tốc độ lại chút đỉnh, vừa chạy vừa dặn dò: "Điều chỉnh nhịp thở, từ giờ trở đi phải duy trì tốc độ chạy đều đều thôi, đừng lao nhanh quá, cẩn thận còn giữ sức cho khúc sau nữa."
Các bạn trẻ còn chưa kịp nói gì, sau lưng bốn người đã truyền đến giọng của một người khác: "Có lý. Nghe rõ chửa, tất cả điều chỉnh nhịp thở hết cho tôi!"
Bước chân của cả bốn đều chững lại, đồng loạt quay đầu, chẳng biết từ bao giờ mà