Chương 7: Thấp thỏm
Cú, đồng âm với "tiêu(*)", trong từ điển chỉ có một từ "con cú", giống chim đầu to mỏ quặp, bao gồm rất nhiều chủng loại, cú mèo là một trong số đó.
(*tiêu: xơ xác, tiêu điều.)
Xác nhận lại bằng từ điển trực tuyến, chân tướng về tiếng kêu "Cúc cu" mỗi lúc nửa đêm canh ba nọ đã dần dần lộ diện.
Đó là tiếng kêu của cú mèo, cũng là tín hiệu mở màn chết tiệt của cái "thời khắc ma mị" kia.
Đêm đen dần tan, phía đông hửng sáng, cuộc sống rồi cũng phải trở về đúng với quỹ đạo của nó.
Tôn Giang là giáo viên của một trường dạy lái xe, hôm nay còn phải đứng lớp cho học viên, là người đầu tiên đứng dậy cáo từ; Huống Kim Hâm năm nay là sinh viên năm tư, học chuyên ngành về trà đạo, nhà ở Tây Nam, học đại học ở Giang Nam, song lại chọn đi thực tập trong một tiệm trà ở Bắc Kinh, theo như lời hắn nói, ông chủ tiệm trà rất tốt với hắn, xin nghỉ phép thêm một hôm nữa cũng không thành vấn đề, nhưng trên thực tế thì ngoại trừ việc ngồi đợi đến tối ra, bọn họ cũng không làm được gì hơn, thế là dưới sự khuyên nhủ của Ngô Sênh và Từ Vọng, bạn học Huống cũng ngoan ngoãn quay trở về với cương vị thực tập sinh.
Tiễn hai người kia đi rồi, Từ Vọng rất tự nhiên đưa mắt về phía Ngô Sênh, hết sức uyển chuyển bày tỏ "lệnh tiễn khách". Xét về mặt tình cảm, cậu tất nhiên mong được ở cùng Ngô Sênh lâu hơn một chút, nhưng xét về lý trí, cậu biết rõ ở cạnh nhau kiểu này chỉ có hại chứ tuyệt đối không có lợi, vẫn đừng nên tự hại mình hại người thì hơn.
Ngô Sênh đón được ánh mắt của cậu, nhưng hoàn toàn không hề có ý định chấp hành, ngược lại còn rất sốt sắng đứng dậy tỏ vẻ muốn "gia tăng tình cảm buổi trùng phùng": "Không dẫn tôi đi tham quan một chút à?"
Không còn người ngoài nữa, Từ Vọng cũng không thèm khách khí, trực tiếp một chưởng đánh tan ý định này từ trong trứng nước: "Cũng chẳng phải là viện bảo tàng, tham quan cái con khỉ." Lại nói cả nhà cả cửa cũng chỉ có một phòng khách một phòng ngủ, phòng khách đảo mắt một cái là thấy rõ như ban ngày, phần còn lại không phải cũng chỉ có phòng ngủ thôi sao. Tất cả những cuộc tham quan phòng ngủ mà không định ấy ấy thì đều là đùa giỡn lưu manh(*)!
(*câu trên được chế lại từ một câu nói khá phổ biến trong ngôn ngữ mạng ở Trung Quốc: quan hệ mà không định kết hôn thì đều là đùa giỡn lưu manh.)
"Cậu làm gì mà phản ứng gắt quá vậy? Hay là..." Ngô Sênh nhướn mày đầy xấu xa, càng không cho xem, tầm mắt lại càng muốn hướng về phía phòng ngủ, "Trong đó thực sự có thứ gì không thể để người khác thấy được à?"
Từ Vọng nhất thời câm nín, nghiến răng nhìn anh chằm chằm tới cả nửa ngày mới nặn ra một câu: "Sao đã mười năm rồi mà cậu vẫn phiền phức như vậy chứ."
Ngô Sênh liếc mắt nhìn Từ Vọng, vẫn là bài toán phương trình bậc hai năm ấy, vẫn là thái độ ghét bỏ năm ấy: "Cứ làm như cậu thì tiến bộ nhiều lắm ấy."
Hai người tựa như Vương tiên sinh gặp Ngọc tiên sinh, chỉ hơn kém nhau có một chút đỉnh(*), lại am hiểu tường tận lịch sử đen tối của đối phương, bởi vậy lâm vào hoàn cảnh hai bên kèn cựa lẫn nhau này, đừng ai hòng nghĩ đến chuyện chiến thắng áp đảo, sơ sảy một cái là rất dễ dẫn đến địch bại mười phần, tự mình tổn thất tám phần.
(*Vương tiên sinh gặp Ngọc tiên sinh, chỉ hơn kém nhau có một chút đỉnh: chơi chữ, "một chút" và "một dấu chấm" đều đọc là 一点, họ Vương trong tiếng Trung viết là王, họ Ngọc viết là玉, hai chữ chỉ khác nhau ở chỗ chữ Ngọc có nhiều hơn một dấu phẩy, bởi vậy ý của tác giả ở đây muốn diễn tả hai bạn trẻ Ngô Sênh và Từ Vọng là một chín một mười, kẻ tám lạng người nửa cân.)
Sau khi không hẹn mà cùng ý thức được điều này, hai người tạm ngừng chiến, bước vào thời kì mùa xuân ngắn ngủi.
Nhưng vừa mới hàn huyên tình hình cuộc sống dạo gần đây chưa được mấy câu, Ngô Sênh liền tỏ ra nghi ngờ nghề nghiệp của bạn học cũ: "Tư vấn tài sản?"
Từ Vọng rất quật cường rướn cao cổ: "Có vấn đề gì à?"
Ngô Sênh ngả người tựa vào lưng ghế sô pha, bắt chéo chân, tay cầm ly nước, miệng nở nụ cười đến là hào hoa phong nhã: "Bán nhà đất ấy à."
Từ Vọng nheo mắt: "Vậy chứ quý ngài già cả về nước lập nghiệp này là dấn thân vào ngành nghề gì nhỉ?"
Ngô Sênh không nhanh không chậm uống một ngụm nước: "Khai thác phần mềm."
Từ Vọng gật gù: "Cày số má chứ gì."
Ngụm nước của Ngô Sênh bị mắc kẹt ở cổ họng.
Từ Vọng cũng vắt vẻo bắt chéo chân, bàn chân nhỏ lắc lư một cách vui vẻ.
Kể cũng lạ, rõ ràng đã mười năm không gặp, vừa mới đấu khẩu một trận đã thấy như được quay về thời cấp ba. Từ Vọng nghĩ bụng, cũng có thể là do cái thời khắc bỡ ngỡ ban đầu còn đang mải miết chạy đông trốn tây vật lộn với gấu đen, thành ra bỏ lỡ hết thủ tục hàn huyên ôn chuyện cũ và khách khí xã giao, trực tiếp bước vào chương mới "Chúng ta vẫn là bạn học tốt".
Mặt trời lên cao, Từ Vọng nhìn vào màn hình điện thoại, lúc này mà còn không nhanh chân ra bắt tàu điện ngầm nữa thì sẽ thành ra bỏ việc thật, cũng chẳng thiết quanh co vòng vèo, thẳng thắn vỗ đùi cái đét, đứng dậy tiễn khách: "Được rồi, cậu nên về đâu thì về đi, tôi cũng phải đi làm đây."
Ngô Sênh ngỡ ngàng nhìn cậu, như thể không tài nào hiểu nổi cái kiểu hành động này: "Tôn Giang đi làm là vì phải nuôi vợ con, Tiểu Huống đi làm là vì đơn vị thực tập còn liên quan tới kết quả đánh giá với lời bình, cậu thứ nhất là không phải nuôi cả nhà, thứ hai là không cần lo tốt nghiệp, xảy ra chuyện lớn như thế này mà còn không định ngồi xuống tính toán sách lược đối phó, lại vẫn còn muốn đi làm?"
Từ Vọng vừa nghe thấy giọng điệu đứng mà nói chuyện không mỏi eo(*) này đã muốn rút giày ra chọi người: "Đúng là tôi không phải nuôi gia đình, nhưng cẩu độc thân cũng không thể hít gió Tây Bắc mà sống chứ. Bị xuyên từ Cú ra đây không chết được, nhưng nếu hôm nay tôi không đi làm thì mới là chết người thật đấy."
(*đứng mà nói chuyện không mỏi eo: ý chỉ những người không ở trong hoàn cảnh của người khác, không đặt mình vào vị trí của người khác mà vẫn bàn cao luận rộng ba hoa chích chòe, đồng thời cũng dùng để chỉ những người không hiểu tình hình thực tế, chỉ biết nói mồm, lí luận suông, thoát ly hiện thực.)
Hôm qua lúc cậu xin nghỉ phép, sếp đã miễn cưỡng lắm mới đồng ý, hôm nay mà còn dám xin nghỉ nữa thì trừ phi cậu thực sự tính cuốn gói khỏi công ty.
"Thôi bỏ đi, có nói với người giàu các cậu thì cậu cũng không hiểu." Từ Vọng khoát tay, nhanh chóng kết thúc chủ đề này. Nói thêm lúc nữa cậu sẽ có cảm giác như mình đang tỏ vẻ đáng thương.
Ngô Sênh nhíu mày, tỏ ra vô tội, còn rất oan ức: "Từ lúc nào mà tôi lại thành người giàu rồi thế..."
Từ Vọng trợn mắt, đứng dậy đi vào phòng ngủ thay đồ, không thèm ở đấy tán nhảm với anh thêm nữa.
Trong buổi họp lớp cách đây hai năm, cậu đã sớm nghe một người bạn được điều đến làm việc bên Mỹ quay trở về kể lại, sự nghiệp của Ngô Sênh ở Silicon Valley phát triển rất thuận buồm xuôi gió, vừa tốt nghiệp đại học chưa được bao lâu đã kiếm về khoản tiền lớn đầu tiên trong đời, cứ theo cái đà này, chẳng mấy chốc mà lại sánh ngang tầm với Mark Zuckerberg(*).
(*Mark Elliot Zuckerberg: nhà lập trình máy tính người Mỹ kiêm doanh nhân mảng công nghệ Internet, là nhà đồng sáng lập của Facebook, và hiện đang điều hành công ty này với chức danh chủ tịch kiêm giám đốc điều hành.)
Cậu bạn miêu tả tất nhiên cũng có chỗ khoa trương lên ít nhiều, nhưng sự ngưỡng mộ trong mắt thì không hề giả dối, mà đã ngưỡng mộ, chứng tỏ cậu ta thật sự cảm thấy Ngô Sênh sống tốt hơn mình rất nhiều. Hơn nữa cậu bạn đi nước ngoài như đi chợ này đã được coi là phấn đấu rất khá trong cả đám bạn học cấp ba rồi, tuổi chưa tới ba mươi tiền đồ đã xán lạn.
Từ Vọng đóng bộ âu phục giày da bước ra từ phòng ngủ, phát hiện Ngô Sênh vẫn đang ngồi trên sô pha, chẳng mảy may có ý định nhúc nhích tẹo nào, thậm chí góc độ của tư thế vắt chân cũng vẫn y nguyên, thực lòng phục sát đất: "Cậu rốt cuộc muốn thế nào, tính ngồi lì ở đây không đi thật luôn hả?"
Ngô Sênh nhìn thấy tạo hình tươi mới sáng sủa của cậu liền ngây ngẩn cả người, ngơ ngác hồi lâu, trong mắt loé lên một tia sáng khó tả.
Từ Vọng bị nhìn đến mất tự nhiên, cố tình lớn tiếng gọi: "Này --"
Ngô Sênh chớp chớp mắt, cuối cùng cũng coi như lấy lại tinh thần, vội vã cúi đầu vươn tay lấy ly nước: "À, chuyện đó, tôi đã báo trước với bên đối tác rồi, hôm nay không đến công ty nữa."
Mới đầu Từ Vọng nhíu mày là vì không hiểu anh thò tay lấy cái ly rỗng để làm gì, mà cái cau mày càng lúc càng sâu lại hoàn toàn là do lời anh nói: "Ý cậu là cậu muốn ở lại chỗ tôi nguyên ngày luôn?!"
Ngô Sênh ngửa cổ uống cả nửa ngày mới phát hiện ra trong cốc đã sớm hết sạch nước rồi, bèn giả bộ vô cùng tự nhiên mà bỏ cốc xuống, rồi mới chậm rãi ngẩng đầu, bày ra vẻ mặt đầy hiên ngang lẫm liệt: "Cuộc sống của các cậu đều rất quan trọng, vậy thì đành phải để tôi hy sinh thôi, dù gì cũng phải có người nghĩ cách đối phó với Cú chứ."
"Cậu có thể tìm chỗ khác nghĩ mà."
"Tôi không có nhà ở Bắc Kinh."
"Cái rắm!"
"Cái rắm cũng không có."
"..."
Ba năm cấp ba, tỉ lệ chiến thắng của Từ Vọng trong những cuộc PK đối đầu với Ngô Sênh vẫn luôn