Chương 70: Loli đen
Tận mắt chứng kiến bốn người đội ngụy trang dần dần biến mất, Huống Kim Hâm mới giải trừ , chiếc công cụ chỉ sử dụng được một lần này đã hoàn thành sứ mệnh của nó rồi.
Mưa vẫn đang rơi, đó là những giọt nước mắt dạt dào tuôn không ngừng của bạn học Tiền.
"Đừng khóc nữa," Huống Kim Hâm bước tới chỗ gã, giơ tay lau nước mắt giùm đồng đội, "Nghĩ đến những chuyện vui vẻ đi."
Tiền Ngải đột nhiên nắm lấy tay đồng đội, khẩn thiết cầu xin: "Tặng anh một lời chúc đi, được không?"
Huống Kim Hâm giật nảy mình, nhưng nhìn đôi mắt đỏ như mắt thỏ của Tiền Ngải, cậu lại thấy hết sức đáng thương, gật đầu thật mạnh: "Tất nhiên là được."
Ba giây sau.
Bạn học Huống nghiêm túc lặp lại những lời vừa nghe được một cách vô cùng trịnh trọng: "Tôi, Huống Kim Hâm, chúc Tiền Ngải về sau không bao giờ gặp lại những công cụ tôi từng dùng trong hộp bút của mình nữa!"
Trong tiếng chúc phúc nghiêm trang dõng dạc, Tiền Ngải nghe thấy âm thanh "Cậu đánh tôi đi", "Nước mắt như mưa" cùng một loạt các công cụ có khả năng sẽ chơi gã nhiều vố phành phạch vỗ cánh bay đi.
"Đúng là anh em tốt!" Giờ phút này, Huống Kim Hâm trong mắt Tiền Ngải đang tỏa ra ánh sáng thần thánh rực rỡ.
Cơn mưa ào ạt dần dần tạnh bớt, thế nhưng trong làn hơi nước mông lung, cánh cửa bằng đồng chặn mất đường lui của họ vẫn đứng vững như bàn thạch.
"Đến cả "Thế giới yên tĩnh rồi" cũng không phá giải được nó..." Từ Vọng vốn định nhân lúc mưa to mịt mù dẫn cả đội chuồn trước, nào ngờ hy vọng tắt ngúm.
"Một khi đã bước vào phạm vi tấn công của NPC thì bắt buộc phải chiến đấu, đây là quy tắc thép của ải này," Ngô Sênh phân tích, "Vậy thì cánh cửa này không phải công cụ mà là thực thể của quy tắc."
"Nhưng lúc trước rõ ràng chúng ta đã phá được cửa gỗ..." Từ Vọng nói đến một nửa, dường như chợt nghĩ ra điều gì, hoảng hốt nhìn sang Ngô Sênh, "Cô ta cố ý..."
Ngô Sênh gật đầu, hiển nhiên là đã nghĩ đến điều này.
Trong mắt Từ Vọng lóe lên vẻ không thể tin được.
Sau khi chặn bọn họ lại, cô bé áo đen mới phát hiện ra đội ngụy trang ở đằng sau cánh cửa, vậy nên cố tình mượn sức bọn họ phá cánh cửa gỗ, rồi lại dựng cửa đồng, chặn luôn cả đường của đội ngụy trang, rồi sử dụng "Mọi con đường đều dẫn tới thành Rome" để biến khúc ngoặt thành đường thẳng.
Như vậy, người phá cửa là bọn họ, "Mọi con đường đều dẫn tới thành Rome" cũng được dùng để đối phó với cả tám người, Loli đen không hề vi phạm bất cứ quy tắc nào.
Nhưng --
Từ Vọng: "Một NPC mà lại có đủ ý thức để lợi dụng sơ hở trong quy tắc... Thật sự có khả năng này ư?"
"Nếu như Cú có thể cầu xin cậu giúp đỡ," Ngô Sênh xoay người, ngẩng đầu nhìn về nơi cách đó không xa, "Vậy thì chẳng có việc gì là không thể."
Trong màn mưa cách đó không xa, cô bé áo đen đang từ từ bước về phía họ.
Những giọt nước mưa axit vừa đến gần cô bé thì lập tức chuyển hướng, rơi chệch sang chỗ khác, cứ như thể bên ngoài chiếc áo choàng của cô còn một lớp áo mưa vô hình nữa vậy.
"Không phải chứ..." Tiền Ngải trông thấy chiếc áo choàng không dính một giọt nước mưa nào, cảm thấy đôi mắt vừa khá hơn được một tí lại bắt đầu đau nhức nhối.
"Nước mắt như mưa" có thể tiễn nguyên đội ngụy trang về nhà mà lại chẳng thể chạm nổi vào người cô ta, này phải là cấp bậc gì?
NPC vua à?!
Loli đen dừng chân tại vị trí cách bọn họ ba mét.
Cơn gió vi vu vờn qua tà áo choàng của cô ta, cũng lướt qua khuôn mặt của bốn người đối diện.
"Là gió," Tại khoảng cách này, Ngô Sênh có thể trông thấy rõ ràng, đưa ra phán đoán chính xác, "Giống y như Nhạc Suất kể, cô ta có thể điều khiển gió."
Vậy nên mỗi khi nước mưa sắp chạm vào người cô ta sẽ bị ngọn gió quanh quẩn bên người thổi dạt đi vài centimet rồi mới rơi xuống.
Cô bé áo đen ngó lơ toàn bộ những lời thì thầm của bọn họ, dừng bước rồi cất tiếng: "Các người là nhóm chiến thắng, bây giờ có thể khiêu chiến với tôi rồi."
Giọng nói trong trẻo, lạnh lẽo không chút nhấn nhá nào, đơn giản, dễ hiểu.
"Đợi đã!" Từ Vọng bỗng nhiên cắt ngang, giữa bầu không khí đối đầu căng thẳng, cậu nhẹ nhàng cất tiếng, "Lão Tiền, ngừng mưa đi, tôi muốn nói chuyện với Tiểu Hắc."
Tiền Ngải vuốt mặt một cái: "Đội trường, Lão Tiền có lòng nhưng thừa lệ á..."
Từ Vọng: "..."
[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]
Một luồng hơi ấm lướt qua, cuối cùng đôi mắt của Tiền Ngải cũng được thoải mái, những chỗ đau từ đầu đến chân như cơn nhức nhối sau khi tung một cú vai u thịt bắp, cảm giác đau đớn lúc ăn một cú vật của đối thủ, nỗi xót xa cố nín nhịn khi đập vào tường chỉ để phản đòn lúc đánh nhau với Tiểu Hoàng... thôi, gã không liệt kê nữa, nói chung là đều bay biến hết, mất hút giữa màn đêm mênh mông.
Tiền Ngải: "Cảm ơn đội trưởng."
Từ Vọng: "Việc tôi nên làm thôi, cậu vất vả rồi."
Tiền Ngải: "Lúc đánh xong Tiểu Hoàng sao cậu không cho tôi dùng cái này?"
Từ Vọng: "Tích nhiều vết thương một chút, dùng cho đáng."
Tiền Ngải: "..."
Mưa, dần dần tạnh bớt.
Bạn học Tiền vừa lấy lại được đôi mắt khỏe mạnh, bèn lặng lẽ giấu nước mắt vào trong tim.
Cô bé áo đen lẳng lặng nhìn Từ Vọng, kể cả lúc cậu lải nhải với Tiền Ngải cô ta cũng chưa từng nhìn sang chỗ khác.
Bởi vì cậu là người bảo cô ta đợi.
Không chỉ mình cô ta đang đợi, những người chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao – Ngô Sênh, Huống Kim Hâm, và cả Tiền Ngải – đều đang đợi.
Từ Vọng nhìn Loli đen, hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra, dịu dàng cất tiếng: "Cô rất đáng yêu."
"Tôi ghét những kẻ giả tạo." Loli đen chẳng thèm suy nghĩ một giây nào đã trực tiếp đáp trả.
Từ Vọng: "... Tôi nói thật đấy."
Loli đen: "Tôi ghét những kẻ nói dối."
Từ Vọng: "Chúng ta có thể đổi sang phương thức khiêu chiến khác được không? Ví dụ như chơi trò chơi cùng nhau chẳng hạn?"
Loli đen: "Tôi ghét những kẻ gian lận."
Từ Vọng: "Cô cứ như vậy sẽ không có bạn đâu..."
Loli đen: "Tôi ghét những kẻ nói thật."
Ngô Sênh, Huống Kim Hâm: "..."
Tiền Ngải: "Đội trưởng, cậu đừng tán nhảm nữa, giữa cậu với Tiểu Huống còn cách nhau độ một trăm tình thánh ấy..."
Giờ Từ Vọng chẳng còn mong chờ gì vào "đi đường tắt" nữa, chỉ muốn biết một chuyện mà thôi: "Rốt cuộc cô có thích ai trên thế giới này không hả!!!"
[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]