Chương 77: Tín nhiệm
Xét đến lời đề nghị "cạnh tranh công bằng", Từ Vọng ít nhiều gì cũng còn có chút lòng tin vào đội của thầy Ngụy, nhưng về phía đội Hàn Bộ Đình, cậu lại không dám chắc.
Sau đợt "phá vòng vây cực mạnh" trong công viên giải trí và vụ "đánh lén kiểu Cupid" ở trận chiến xuyên việt tại biệt thự, đôi bên quả thực khó lòng mà để lại cho nhau được ấn tượng gì tốt đẹp.
Hơn thế nữa, tuy cùng xuất hiện ở 6/23 nhưng Trì Ánh Tuyết lại đã tách ra đi lẻ rồi, chỉ vậy cũng đủ hiểu, sau 3/23, bầu không khí trong đội này cũng chẳng lấy gì làm dễ chịu.
Thù mới thù cũ chồng chất lên nhau thế này đúng thật là...
"Bọn tôi đi tuyến giải đố." Thầy Ngụy nghiêm túc mở lời, dùng hành động chân thành để tỏ rõ thái độ "hòa khí sinh tài" của mình.
Một bên đã ra mặt rồi, Từ Vọng tự khắc cũng phải có qua có lại.
"Chúng tôi chọn tuyến sự nghiệp." Cậu đưa mắt nhìn lướt qua tất cả mọi người, thể hiện phong độ ung dung mà thẳng thắn.
Ngô Sênh, Tiền Ngải, Huống Kim Hâm, Tề Thiểm: "..."
Nói dối thì dễ thôi, nhưng chỉ có đội trưởng nhà mình mới đạt được đến cảnh giới vừa bịa chuyện nói láo vừa toát lên sự chân thành trên cả từng ngọn tóc.
Hàn Bộ Đình trầm ngâm do dự suốt hồi lâu.
Lại Hạ vẫn cứ trầm lặng như trước, đôi mắt lẩn khuất sau lớp tóc mái, khiến người ta khó mà nhìn ra được gã ta đang nghĩ gì.
Hai người đồng đội mới lạ mặt, một người luôn làm mặt lạnh không tùy tiện nói cười, một người tỏ vẻ chuyện chẳng can hệ đến mình thì cứ ở yên chờ lệnh, không thấy ai bày tỏ ý tứ quan điểm nào cụ thể.
Chỉ có mình Lý Tử Cận vẫn cứ là người "hoạt bát" nhất cả đội, cậu ta ra sức dùng ánh mắt để truyền tải thông điệp "không tán thành" đến Hàn Bộ Đình, vậy mà đội trưởng lại tựa như chẳng hề trông thấy.
Từ Vọng ngờ rằng, tiêu chuẩn chọn người của Hàn Bộ Đình là "kiệm lời + hờ hững".
Thương thay cho Lý Tử Cận, thiếu niên dạt dào sức sống nhường này mà cũng phải ráng phối hợp với "phong cách thâm trầm" của toàn đội.
"Chúng tôi đi tuyến vui vẻ." Sau một hồi suy đi tính lại, Hàn Bộ Đình nói.
Lời của anh ta khiến mọi người trong phòng vốn đang căng như dây đàn bỗng chốc đều thả lỏng thần kinh trong vô thức.
Tuyến giải đố, tuyến sự nghiệp, tuyến vui vẻ.
Dầu rằng thật giả ra sao thì chí ít là cũng không đụng nhau ngoài mặt.
Hiệp ước hòa bình ba bên, tạm thời được thành lập.
Từ Vọng và Quầng Thâm Mắt chạm mắt với nhau một cái, thấy được nụ cười má lúm rạng ngời đầy quen thuộc trên gương mặt đối phương.
Nó được gọi là -- niềm vui sau khi chốt đơn thành công.
Từ Vọng còn muốn đập tay ăn mừng với đối phương, nhưng vừa kịp giơ tay thì đã bị người ta nắm lấy cổ áo, túm gáy lôi đi.
"Vừa vừa thôi," Vẻ mặt hờ hững của Ngô Sênh lúc này nom rất có phong cách của đội Hàn Bộ Đình, "Lỡ như cuối cùng vẫn phải đấu đá với nhau, nghĩ lại những thân mật khi trước, thế có khó xử không?"
Trên đầu Từ Vọng đầu sọc đen: "Định nghĩa thân mật của cậu có rộng quá không thế..."
"Đội trưởng tuyến sự nghiệp này, tôi cũng không muốn làm phiền đến màn... tương tác thân mật của các cậu đâu," Hàn Bộ Đình nghĩ ngợi lâu lắc mới tìm ra được một từ để tóm lược tình hình, "Nhưng cậu có thể giải đáp giùm tôi cái thắc mắc này không, tôi nghĩ đội trưởng tuyến giải đố cũng thắc mắc như tôi."
Từ Vọng vẫn đang mải trợn mắt với Ngô Sênh, nghe vậy bèn quay đầu, quả nhiên, hai đội còn lại vẫn đứng đực ra đấy, hoàn toàn chưa hề bật mode "đội nào tự tìm manh mối của đội nấy", mười hai con mắt lẳng lặng nhìn họ như phút ban đầu.
Ngô Sênh buông lỏng bàn tay còn đang xách ngược cổ áo đội trưởng nhà mình.
Đội trưởng Từ phủi áo, chỉnh trang lại vẻ bề ngoài, đoan trang như một người đội trưởng đứng đắn: "Xin mời hỏi."
Hàn Bộ Đình: "Đội nào cũng có năm người, sao riêng đội anh lại có tận sáu người?"
Ngụy Mạnh Hàn gật đầu, còn hăng hái bổ sung cho phần mà Hàn Bộ Đình còn sót: "Cả thú cưng nữa."
Từ Vọng ngoái đầu xem lại đội hình nhà mình.
Ông cụ nhà văn nở nụ cười đến là hiền hòa gần gũi.
Từ Vọng đỡ trán, quên tiệt mất là đội mình còn dắt theo cả NPC, vội vàng chỉ vào bức tường ở phía đối diện: "Đây chính là bức tranh mà bọn tôi vừa nhắc á."
Ông cụ vẫn luôn rất an phận lại cứ như thể chỉ chờ mỗi lời này của cậu, nghe xong bèn xúc động bước lên ngay, một tay ông vẫn nắm chắc cây gậy ba-toong, tiếng vang trầm trầm bởi gậy gõ lên mặt thảm mỗi lúc một nhanh, hệt như nói thay cho sự gấp rút trong lòng ông lúc này.
Cụ già đi đến trước bức tranh sơn dầu thì đứng lại, lặng ngắm một cách kĩ càng, thưởng thức với thái độ nghiêm túc.
Từ Vọng trông thấy vẻ mặt của hai đội thì cũng hiểu là mình chẳng cần giải thích gì thêm nữa, bèn nói rất ngắn gọn: "NPC nhiệm vụ." Rồi lại nhìn sang người đến từ hành tinh gâu gâu ở ngay cạnh Tề Thiểm, "Còn đây là công cụ phòng thủ."
Ngụy Mạnh Hàn không còn câu hỏi gì nữa, gã ta quay đầu nói với đồng đội của mình: "Bắt tay vào việc thôi."
Bốn người tản ra ngay tắp lự, tư thế nom có vẻ như định tiến hành một phen lùng sục tầm thấp trong căn phòng này.
Hàn Bộ Đình cũng không làm mất thì giờ thêm, anh ta xoay người, khẽ gật đầu với đội mình.
Năm người lập tức quây thành vòng tròn, ngồi bệt xuống đất.
Mục đích của nhóm Từ Vọng rất rõ ràng, chính là bức tranh sơn dầu, thấy hai đội còn lại đều không có ý định nhắm vào tranh sơn dầu, trong lòng họ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Những người bạn vừa bước lại gần tranh sơn dầu, vừa không nén nổi tò mò mà liếc nhìn Hàn Bộ Đình thêm vài cái, cái thế trận này... quả là khiến người ta phải hiếu kì.
"Mấy người đi tuyến vui vẻ đánh bài tú lơ khơ đấy à?" Tiền Ngải đã đứng trước bức tranh sơn dầu mà vẫn còn thực tâm rầu lòng lo nghĩ cho đội bạn, "Năm người thì cũng lẻ lắm cơ."
Từ Vọng nhìn vào ánh lửa trên tranh: "Năm người thì chơi đấu địa chủ thôi, ba đánh hai."
Huống Kim Hâm ngắm đôi trai gái trao nhau môi hôn dưới gốc cây: "Biết đâu họ đang chơi người sói thì sao?"
Ngô Sênh quan sát đám người đứng xem xung quanh, lắc đầu: "Không đâu, không đủ người."
"..." Đội của Hàn Bộ Đình đang nhắm mắt tĩnh tâm, lần thứ một trăm lẻ một cố tập trung tinh thần, thất bại.
Căn phòng cũng chỉ rộng có bấy nhiêu mét vuông, muốn bàn tán sau lưng người khác thì phắn ra nhà vệ sinh rồi hẵng nói chứ!
Lý Tử Cận có thể nhịn không gào ầm lên, nhưng không kìm được mở mắt lườm nguýt đầy tức tối.
Nào ngờ, vừa mới trợn mắt thì đã chạm ngay phải tầm mắt của Tề Thiểm.
Lý Tử Cận chưa gặp người này bao giờ, song ánh mắt mà đối phương dùng để quan sát mình khiến cho cậu ta bứt rứt khó chịu vô cùng.
Lý Tử Cận chau mày, trợn mắt với hắn ta ra chiều cảnh cáo.
Thế nhưng đối phương vẫn cứ nhìn.
Lý Tử Cận đâm ra cáu bẳn: "Anh cứ nhìn tôi mãi làm gì --"
Lời này làm cho bốn người đồng đội đang vào trạng thái thiền đều phải mở mắt, cũng khiến cả bọn Từ Vọng ngơ ngác toàn phần.
Hai đội nhìn nhau, rồi lại tự ngó nghiêng trong đội mình, nhất thời không hiểu Lý Tử Cận vừa nói ai.
Tề Thiểm đã quay ra xem tranh sơn dầu một cách chăm chú.
"Đừng mất tập trung." Hàn Bộ Đình không muốn phát sinh thêm chuyện gì, chỉ vứt cho Lý Tử Cận mấy chữ cụt lủn.
Lý Tử Cận chả hiểu kiểu gì + nghẹn một cục tức, lại một lần nữa nhắm mắt đầy bực dọc, gia nhập vào "tuyến nhiệm vụ" của đội mình.
Khúc nhạc dạo không ảnh hưởng gì đến giai điệu chính, đội Hàn Bộ Đình nhanh chóng vào trạng thái, nhóm Từ Vọng cũng bắt đầu nghiêm túc đi tìm manh mối từ bức tranh sơn dầu cùng với ông cụ già.
Mười phút trôi qua.
Chẳng có gì mới cả.
Nhóm Hàn Bộ Đình vẫn ngồi nguyên tại chỗ, khiến người ta không khỏi nghi ngờ rằng tuyến nhiệm vụ của đội họ thực ra là "Yoga thiền".
Từ Vọng và các bạn nhìn đến nỗi sắp hoa mắt váng đầu mà tranh sơn dầu vẫn chỉ là bức tranh như ban đầu, còn chẳng hề xảy ra vụ "nổi lửa" nào tương tự như những gì từng trải.
Đội của Ngụy Mạnh Hàn còn khổ sở hơn, hai đội kia đều đã vào "trạng thái tĩnh" rồi, riêng mình đội họ sắp đào hết cả ba tấc đất lên mà vẫn chưa tìm thấy được gì.
Ba đội đều đã bó tay hết cách, song chẳng bên nào chịu chấp nhận buông bỏ.
Rõ ràng là manh mối đều hướng về văn phòng này mà.
"Đừng xem tranh nữa," Từ Vọng đổi cách khác, "Chúng ta cũng tìm khắp quanh phòng thử xem, biết đâu lại mò ra được manh mối nào khác."
Bốn người bạn đồng tình, lập tức phân nhau ra, anh tìm cửa sổ, tôi lật thảm trải sàn, làm thầy Ngụy sợ hết hồn hết vía.
"Sao mấy cậu cũng bắt đầu dốc hòm lật tủ rồi thế này?" Thầy Ngụy hỏi với vẻ hết sức cảnh giác, trong mắt lộ rõ tâm tư "đừng bảo đây mới là tuyến nhiệm vụ thực sự của mấy người đấy nhé".
"Tranh sơn dầu là mấu chốt của tụi tôi thật mà," Từ Vọng thở dài thườn thượt, "Nhưng giờ chả thấy tranh nó ừ hử gì, chúng tôi cũng đâu thể ôm cây chờ chết mãi vậy được."
Lời này chạm đúng điểm nghi vấn trong lòng thầy Ngụy: "Lạ thật, chúng tôi cũng lần theo manh mối tìm đến đây, giờ lại cũng chẳng tìm được gì hệt như các cậu."
Hai người đội trưởng ở đằng này còn đang đau đầu suy nghĩ, tám người bạn ở kia đã "tìm vào làm một" rồi.
Trai Hoạt Hình, hay nói đúng ra là Chu Mặc, để ý cùng một góc phòng với Huống Kim Hâm, thế là một người gõ tường, một người lật thảm, nom lại vui tươi ra phết.
Chu Mặc không lo nghĩ nhiều như đội trưởng nhà mình, so ra thì anh ta hứng thú với những chuyện ngoài lề hơn, bèn hỏi nhỏ: "Các cậu từng có mâu thuẫn với bọn họ à?"
Huống Kim Hâm hơi ngẩn người rồi mới phản ứng lại được là anh ta đang hỏi chuyện nhóm Hàn Bộ Đình vẫn đương "ngồi thiền" ở giữa phòng.
Cậu gật đầu, trả lời rất thành thật: "Từng gặp ở 3/23."
Chu Mặc không hề bất ngờ với đáp án này, tiếp tục tán gẫu với cái giọng nhẹ tênh: "Thế kết thù như nào, các cậu cũng lừa bọn họ à?"
Huống Kim Hâm quan sát thật kĩ mặt sau của tấm thảm trải sàn, không buồn ngẩng đầu: "Tụi tôi đánh bại họ bằng bản lĩnh thật đấy, bọn tôi chỉ lừa mỗi nhóm anh thôi."
Giọng điệu của hắn đều đều, không có khúc nào lên xuống hay có xúc cảm gì đặc biệt, chỉ đang trả lời câu hỏi nọ một cách nghiêm túc mà thôi.
Nhưng về phần Chu Mặc, anh ta chưa hề có sự chuẩn bị trước cho câu trả lời này, nhất là khoản thẳng thắn thật thà ở nửa sau, nhất thời sửng sốt đứng đờ ra tại chỗ, rồi lại vui vẻ hẳn lên.
Cạnh giường.
Từ Vọng vừa rũ tung tấm chăn hồi nãy thầy Ngụy từng lật ra xem lại, vừa chốc chốc lại liếc qua chỗ Tề Thiểm một cái, người kia đang tìm kiếm rất mực tỉ mỉ bên cửa sổ.
Không phải Từ Vọng không tín nhiệm đồng đội mới, chỉ là sau khi quan sát suốt mười phút đồng hồ, cậu thấy câu "Anh cứ nhìn tôi mãi làm gì" của Lý Tử Cận vẫn là nhắm vào người đồng đội của mình.
Tề Thiểm lâu lâu lại nhìn về phía Lý Tử Cận một lần, trông chỉ như lơ đãng vô tình, thế nhưng đội trưởng Từ đã nhìn trộm Ngô Sênh biết bao lần suốt cả thời cấp ba, lại chả quá quen với cái trò mèo này rồi, liệu có phải "vô tình" hay không, cậu liếc qua là đã biết tỏng.
Tầm mắt đột nhiên bị chắn ngang bởi một bóng hình.
Cậu ngước nhìn, ra là quân sự Ngô mặt cau mày có.
"Đồng đội mới thì cũng không cần phải ngắm kĩ thế đâu." Ngô Sênh đã quan sát suốt mười phút, thấy đội trưởng nhà mình sắp treo cả cặp mắt lên trên người Tề Thiểm luôn rồi.
Từ Vọng cạn lời, kéo Ngô Sênh dịch lại gần mình, hai môi gần như không động đậy, nói với anh bằng âm thanh vo ve như tiếng muỗi mà chỉ có hai người nghe thấy được: "Ánh mắt hắn ta nhìn Lý Tử Cận rất không bình thường."
Ngô Sênh quan sát Tề Thiểm vài giây: "Cũng thường thôi mà."
"..." Từ Vọng từ bỏ, "Thôi vậy, cậu cứ tập trung lo tìm manh mối đi thì hơn, đó mới là thế mạnh của cậu."
Ngô Sênh im lặng mất hai giây rồi bỗng hỏi rất khẽ: "Cậu bận lòng về điều gì?"
Từ Vọng nhìn anh, chẳng hiểu ra làm sao.
"Không phải chuyện Tề Thiểm," Ngô Sênh nói, "Từ lúc rời khỏi 1829, cậu cứ mải nghĩ đi đâu ấy."
1829, phòng của cô gái tết tóc đuôi sam.
Ở đó, Ngô Sênh đã phá giải ám hiệu thư tình.
Ở đó, Từ Vọng nghĩ đến năm phong thư ở nhà.
Thế rồi, vẫn cứ canh cánh nghĩ mãi tới tận bây giờ.
Quả tim Từ Vọng đập loạn nhịp trong tích tắc, như thể đang mở tiệc vậy, cậu không ngờ Ngô Sênh vẫn luôn để ý quan sát mình, càng không ngờ được rằng biểu hiện mất tập trung của mình lại rõ ràng đến thế.
Gay go nhất là ở chỗ, đứng trước đôi mắt của Ngô Sênh, đầu óc cậu không tài nào xoay chuyển tính toán gì được nữa, hệ thống biên soạn lời nói dối cũng sụp đổ treo máy luôn rồi.
Mãi hồi lâu sau, cậu mới cố nặn ra được một câu chẳng có tí tẹo sức thuyết phục nào: "Tôi có mải nghĩ đi đâu đâu..."
Ngô Sênh nghiêm túc hẳn lên, thậm chí còn hơi tỏ vẻ nghiêm trọng: "Bất kể cậu đang nghĩ cái gì, từ giờ phút này trở đi, quên hết cho tôi."
Từ Vọng đâu ngờ sẽ kết thúc bằng một câu như thế, nhất thời ngơ ngẩn.
Giọng Ngô Sênh dịu hơn, song thái độ vẫn rất nghiêm khắc: "Đây là cửa ải, cũng là phòng thi, chúng ta phải đối phó với những điều bất ngờ có thể xảy đến bất cứ lúc nào, còn phải giành suất nộp bài trước tất cả các đội khác, mọi sự phân tâm đều sẽ làm gia tăng hệ số nguy hiểm."
"Nếu mà là phòng thi thật thì tốt biết bao." Từ Vọng thở dài như tiếc nuối.
Lần này đến lượt Ngô Sênh ngẩn ngơ.
Từ Vọng ném cho anh một ánh mắt chê bai "đồ đần": "Đây mà là phòng thi thật ấy à, hai ta cùng một đội tức là sẽ ngồi kế nhau, thế thì tôi chỉ việc chép hết đáp án của cậu rồi nộp bài thần tốc, chứ lại còn phải ngồi mốc ra ở đây à?"
Ngô Sênh: "..."
Lý trí nói với anh, phải chê trách mới được.
Nhưng bản năng lại mời mọc anh, mau lên nào, đến đây ăn kẹo ngọt.
Viên kẹo ấy mang tên "sự tín nhiệm của Từ Vọng", giấy gói kẹo toàn những hoa lá cành, thật không nỡ bóc ra, chỉ nhìn thôi cũng đã đủ ngọt lịm thấm vào đến tận tim rồi.
Huống Kim Hâm: "Đội trưởng với quân sư đang nói gì thế nhỉ?"
Tề Thiểm: "Nói nhỏ quá nghe không ra á."
Tiền Ngải: "Nhưng mà bầu không khí có vẻ... hòa hợp ghê?"
Tề Thiểm: "Sao phải dùng câu nghi vấn..."
" Ê--" Mắt Phượng không thể nhịn thêm