Chương 87: Làm màu
Trời long đất lở, khiến cho cả tòa khách sạn lâu đài cổ đều chìm trong bóng tối âm u thâm trầm.
Từng ô cửa phòng khách sạn lác đác sáng đèn đã trở thành nguồn sáng yếu ớt duy nhất may mắn còn sót lại giữa sắc đen đặc quánh.
Trong phòng 1024, Hàn Bộ Đình và Lại Hạ đứng trước cửa sổ, Lý Tử Cận thì thò hẳn đầu ra ngoài mà ngó nghiêng khắp chốn, ngặt nỗi chiến trường đã tối đến mức giơ tay không trông rõ năm ngón nữa rồi.
Hôm nay đội Hàn Bộ Đình hơi xui, lại thêm cả vấn đề về mảng phối hợp giữa các thành viên, bọn họ đã để rớt mất hai người đồng đội khác, bước vào "thời kì dưỡng lão" sớm từ tám đời rồi. Cứ tưởng đâu thời gian còn lại cũng sẽ trôi qua trong màn tổng kết kinh nghiệm + ngồi chờ cho hết giờ, ai ngờ đâu chỉ vừa mới sểnh ra một cái, ngoài kia đã tối om tối mù cả rồi.
"Tóm lại là đội kia muốn tìm gì thế nhỉ? Mà nữa, bây giờ đấu công cụ đều chơi lớn vậy cơ à?" Vỏn vẹn có vài phút đồng hồ, hai lần trời long đất lở, ngay cả một người trước giờ luôn rất hào phóng trong việc sử dụng công cụ như Lý Tử Cận mà cũng muốn xông ra khuyên bọn họ bình tĩnh lại.
Loại công cụ có sức sát thương lớn nhường này, phải may lắm mới có được chứ đùa, vậy mà cứ dùng nhoay nhoáy chả thèm chớp mắt thế đấy à?
Có còn quan tâm đến cảm nhận của những hộ nghèo công cụ như họ không hả giời!
"Cũng chưa thể coi là "đấu"," Lại Hạ đính chính, vẫn giữ phong cách thâm trầm hờ hững mà nói chuyện với đồng đội nhà mình, "Hai lần đều tiêu diệt trong chớp mắt."
Lý Tử Cận quen rồi, nếu có một ngày đẹp trời mà Lại Hạ bỗng tỏ ra nhiệt tình ấy à, cậu ta mới nghĩ thôi cũng đã thấy rợn người.
"Phải," Cậu ta hơi lấy làm nhụt chí mà than thở, "Luôn có ai đó mạnh hơn ta mà."
Đội của Trì Ánh Tuyết, tiêu diệt đội đào hố trong chớp mắt, để rồi, họ lại bị đội đĩa bay xử luôn trong giây lát.
Nghĩ đến trận đối đầu ở công viên giải trí và vụ bị chơi ở trong tranh sơn dầu ngày hôm qua, lẽ ra cậu ta phải nên vỗ tay khen đội đĩa bay đánh hay, thế nhưng cậu chàng lại chẳng thể nào vui vẻ cho được, thậm chí còn thấy hơi rầu lòng.
Nhóm bị gϊếŧ gọn cái một kia là đội đã từng thắng đội mình, dù chưa bàn đến mấy hành vi rất mực vớ vẩn của đám người nọ, chỉ xét riêng mảng thực lực thôi, họ cũng đã là một nhóm khá được rồi, vậy mà lại bị xử gọn chỉ trong một đòn nhẹ nhàng.
Nếu đội mình mới là đội gặp phải đội đĩa bay, kết quả sẽ khác chứ?
Không.
"Đội trưởng," Lý Tử Cận nhìn sang Hàn Bộ Đình vẫn giữ im lặng suốt bấy giờ, "Anh còn nhớ câu mà anh hỏi em hồi mới vào đội không, anh bảo, cùng là cắm đầu vào cày game đến quên ăn quên ngủ như nhau, thế thì người nghiện game với game thủ chuyên nghiệp cũng có khác gì nhau đâu?"
"Lúc đấy em lườm anh một cái, lại còn ra vẻ chán chả buồn giải thích với anh." Không những vẫn nhớ rõ, Hàn Bộ Đình còn lờ mờ đoán ra được Lý Tử Cận đang muốn nói điều gì.
Bầu trời vừa sập xuống ngoài cửa sổ, nay lại nâng dần lên cao, mây đen tản hết, ánh nắng tràn về.
Bốn người trên đĩa bay cứ nhàn tểnh tềnh tênh, một người ở trên tán cây cũng rất thảnh thơi rỗi việc.
Cái hố trong khoảng sân trước đã sâu lại càng sâu, hun hút không thấy đáy, tựa như một hố đen vĩnh hằng.
Lý Tử Cận trông vào cái hố sâu không còn một bóng người, bình thản tiếp lời: "Đây chính là điểm khác biệt giữa kẻ nghiệp dư và dân chuyên nghiệp."
Cùng lúc đó, trong phòng 1639.
Cũng mất tư cách nộp bài, cũng quây quanh khung cửa sổ, chỉ may hơn mỗi cái là số lượng các chiến hữu còn sót lại – Ngụy Mạnh Hàn, Trâu Quân, Phùng Nhượng, Chu Mặc – nhiều hơn đội Hàn Bộ Đình một mạng.
"Chả có gì hay để xem hết, hai bên không cùng cấp bậc." Trâu Quân ngứa tay nghịch chỗ hoa cắm trong lọ đặt trên bệ cửa sổ, lúc thì cắm cho hoa xòe ra thành hình cánh quạt, lúc thì bày lại thành kiểu xếp tầng từ thấp đến cao, nhưng chỉnh sao cũng chưa thấy hài lòng.
Phùng Nhượng đến rối cả lòng vì hắn ta cứ chỉnh sửa luôn tay: "Thôi, có mỗi mấy cành như thế, cậu cắm thế cắm nữa thì ra được hình Cleopatra(*) chắc?"
(*Cleopatra: nữ hoàng Ai Cập cuối cùng.)
Ngụy Mạnh Hàn sờ cằm, chăm chú trông về phía chiến trường lại vừa đón ánh mặt trời thêm lần nữa, nhìn không cả chớp mắt, tự lẩm bẩm một cách đầy nghi hoặc: "Nếu đã bị tiêu diệt cái một rồi, thế sao vẫn còn chưa thấy luồng sáng của huy chương?"
Kể từ khi đội kia xuất hiện mà không ra tay luôn, lại đi đàm phán với nhóm Từ Vọng, Ngụy Mạnh Hàn đã đoán được mục đích của họ không phải là nộp bài, mà là lấy huy chương.
Chu Mặc vươn tay mở hẳn cánh cửa sổ ra, khiến cho tầm nhìn trở nên rộng rãi rõ ràng hơn.
Giữa làn gió mát thổi phớt qua mặt, giọng anh có mang ý cười rất nhạt: "Thầy Ngụy này, tôi khá trông đợi vào diễn biến tiếp theo đấy."
Bên cạnh cây to, trong đĩa bay.
Trần Quan với mái đầu tổ quạ há mồm ngáp một cái, thoát ra khỏi hộp bút. Cậu ta biết chắc, sau những ô cửa sổ quanh đây, có rất nhiều con mắt đang dõi về nơi diễn ra cuộc chiến này, nhưng cũng chẳng hề gì, càng đông người xem thì càng tốt, tốt hơn hết là họ nên nhớ cho rõ khuôn mặt của cả năm người bọn họ, về sau có trông thấy thì đi đường vòng luôn đi chứ đừng như cái đội đang ở dưới lòng đất kia, đường quang không đi lại cứ quàng vào bụi rậm, cơ hội nộp bài đã nắm trong tay rồi mà còn tự gạt mất, ấy là tự làm tự chịu.
Vương Đoạn Nhiên ra sức bới bới mớ lông đầu xoăn tít thò lò của mình song chẳng ích gì, cuối cùng vẫn cứ ngáp ngủ theo Trần Quan, buồn bực thôi rồi: "Ban ngày cậu ngủ nghê cho tử tế tí đi được không? Ngáp cũng lây lan lắm đó."
"Anh mà cho tôi ra tay từ đầu thì có phải xong luôn rồi không," Trần Quan lau đi giọt nước trào ra bên khóe mắt vì ngáp ngắn ngáp dài, càu nhàu, "Càng đợi càng buồn ngủ."
"Nhìn phát là biết ngay người mới, mục tiêu lại cũng chẳng xung đột với nhau, bắt nạt người ta quá thế chả hay ho gì." Vương Đoạn Nhiên nói.
Trần Quan lười biếng nhướn mày: "Thế sao về sau lại đổi ý?"
Vương Đoạn Nhiên nhếch miệng: "Ma mới phải tự biết mình ở đâu thì mới dễ thương."
Khổng Lập Trạch vẫn nằm chơi điện thoại nãy giờ, nghe thế thì lấy làm vui sướng lắm, tay không dừng lại nhưng miệng đã vội tiếp lời ngay: "Anh cũng chỉ làm màu được với đám người mới thôi, sao lần trước đụng phải Phạm Bội Dương mà chả thấy anh kêu tụi này đánh?"
Vương Đoạn Nhiên nheo mắt, khẽ liếc qua chỗ hắn ta: "Hết muốn điện thoại mới rồi đấy phỏng?"
Khổng Lập Trạch tắt đài ngay tắp lự, im lặng như một người qua đường mờ nhạt.
"Tiền bạc đúng là ma quỷ." Cố Niệm mỉm cười, nhấc cuốn sách mà hồi nãy buộc phải buông xuống vì trời tối sầm lên, đọc tiếp.
Khổng Lập Trạch trượt tay một nhát, cột máu của nhân vật nho nhỏ trên màn hình đã chạm đáy, đang chuẩn bị quay qua nổi quạu với Cố Niệm thì bỗng thấy có thứ gì vụt qua trong đầu.
Hắn ta giữ nguyên tư thế giơ điện thoại, nhắm nghiền mắt đầy ngờ vực, lần tìm một loại cảm ứng nào đó...
Vài giây sau.
"Nút tạm dừng vẫn còn hiệu lực." Khổng Lập Trạch mở mắt, nói bằng giọng rất trầm.
Giang Đại Xuyên mới vừa nhổm dậy bắt tay vào tìm kiếm luồng sáng, nghe thế thì khựng lại, gã đỡ lấy cái eo già đau nhức của mình, nhìn sang hắn ta với vẻ khó tin: "Cậu nói gì cơ?"
Trần Quan và Vương Đoạn Nhiên cũng nhìn về phía Khổng Lập Trạch.
Công cụ pháp thuật dùng để đối phó với đối phương vẫn còn hiệu lực, thế tức là kẻ bị trúng đòn vẫn chưa xuyên về hiện thực.
Ai cũng hiểu vụ này cả, mà chính vì quá hiểu, nên mới không dám tin.
Khổng Lập Trạch cũng rất mực bất ngờ, nhưng bản thân hắn ta là người sử dụng , cảm ứng được truyền về từ công cụ mới thực sự là bằng chứng không thể chối cãi: "Bọn họ vẫn còn ở đây."
Trần Quan híp mắt lại, đôi con ngươi uể oải ngái ngủ lần đầu tiên sáng quắc lên trong đêm nay: "Ở đâu?"
Khổng Lập Trạch nói: "Dưới hố kia."
Ọc.
Tiếng động từa tựa như bong bóng nước, vọng lên từ dưới cái hố sâu hun hút không thấy đáy.
Mới đầu chỉ có một tiếng riêng lẻ, nghe vừa xa xăm lại vừa mơ hồ.
Nhưng sau đó --
Ọc ọc.
Ọc ọc.
Ào.
Ọc ọc ào ào rào...
Nước từ từ dềnh lên từ đáy hố trước mắt năm người, từ hố sâu, biến thành vũng nước nhỏ, rồi thành vũng nước to, cuối cùng thì mặt nước dềnh lên đến ngang bằng với miệng hố!
Tất thảy đều chỉ xảy ra trong chớp mắt, sân trước của khách sạn biến thành hồ nước rộng!
"Tạch tạch tạch tạch --"
Âm thanh đạp nước tiến về phía trước nghe hệt như tiếng máy phát điện cứ mỗi lúc một gần.
Năm người đưa mắt lần theo tiếng động mà kiếm tìm, ở đằng xa, trên mặt nước phẳng lặng, một nhóm người quen dạn dĩ phong trần đương rẽ nước tiến tới!
Cùng gia nhập vào đội ngũ đơ toàn tập, còn có hai đội đang vây xem bên cửa sổ --
Hàn Bộ Đình phòng 1024: "Biến hố thành biển, rồi lại trồi lên khỏi mặt nước, chiêu này được đấy."
Ngụy Mạnh Hàn phòng 1639: "Giữa lúc trời long đất lở mà vẫn chọn được đúng công cụ thoát hiểm phù hợp, điềm tĩnh cỡ này không phải dạng vừa đâu."
1024: "..."
1639: "..."
1024, 1639: "Không thể chèo thuyền một cách đàng hoàng được à!!!"
Trên "mặt biển", tiểu đội Từ Vọng rẽ sóng trở về, bọn họ ngẩng đầu ưỡn ngực, hừng hực ý chí, bọn họ cưỡi sóng đạp gió, ai nấy nom đều rất mực thần thông!
Từ Vọng, mượn hồ lô làm thuyền, lấy thiết quải làm mái chèo, chất phác lại vững vàng!
Ngô Sênh, lấy trường kiếm làm thuyền, lướt trên mặt nước như đi trên đất liền, tiêu sái đầy tiên khí!
Huống Kim Hâm, ngồi ngay ngắn trên đài hoa, lội ngược dòng đầy dũng mãnh, đậm nét thú vị của tuổi trẻ non nớt!
Trì Ánh Tuyết, đạp chân lên ống sáo ngang, phóng khoáng lướt như bay, nước ùa vào lỗ sáo, khúc nhạc cổ réo rắt không ngơi!
Tiền Ngải, cưỡi lừa, gương mặt lộ vẻ hài lòng mãn nguyện, hễ gặp sóng vỗ, cái móng nho nhỏ sẽ tung bay!
Hàng người rồng rắn kéo nhau lướt đến chỗ cách gốc cây chừng mươi mét thì dừng lại, mặt biển trở nên phẳng lặng chỉ trong phút chốc, tòa lâu đài cổ in bóng ngược rõ nét nơi đáy nước.
"May mà trời long đất lở là công cụ loại dùng một lần," Từ Vọng ôm lấy cái eo của hồ lô, ngửa cổ với vẻ còn chưa hết hãi hùng, "Cũng phải cảm ơn mấy anh xem thường tụi tôi quá, không bồi thêm chiêu thứ hai nữa."
Trần Quan quào mái tóc tổ quạ ngay trước trán như muốn khiến cho tầm nhìn được rõ nét hơn, quan sát mấy giây, cất giọng hơi nhuốm vẻ săm soi: "?"
Từ Vọng gật đầu: "Quả là đội từng lọt vào bảng xếp hạng tổng thành tích."
Chỉ một câu, khiến cả bốn người trong đĩa bay cộng thêm một người trên cây đều hơi lấy làm sửng sốt.
Đến cả Cố Niệm cũng còn phải buông sách, liếc mắt nhìn, lần đầu anh ta nhìn thẳng vào đội "người mới" ở dưới kia, ai dè vừa trông ra một cái đã quên tiệt luôn mất sự kinh ngạc vì bị nhìn thấu thân phận ngay giây trước, anh ta hoàn toàn chấn động bởi "phương tiện tàu thuyền" của mấy vị bên dưới.
"Trần Quan, Cố Niệm, Giang Đại Xuyên, Khổng Lập Trạch, Vương Đoạn Nhiên." Ngô Sênh đứng trên thân trường kiếm, thuật lại một chuỗi những cái tên trong trí nhớ của mình, "Thành tích tốt nhất trong suốt năm mươi ngày liền, TOP3, 10/23."
"Hy vọng dạo gần đây các anh vẫn chưa đổi người, vẫn là cái đội hình mạnh nhất ấy," Từ Vọng nói rất chân tình, "Không thì chúng tôi thắng cũng chả vẻ vang gì."
Vương Đoạn Nhiên bị chọc cho tức đến mức bật cười, cảm thấy tấu hài hết sức, ngoảnh mặt nhìn sau, vừa định ra chỉ thị cho Trần Quan thì đã bị cậu ta giành nói trước: "Cứ để tôi."
Vương Đoạn Nhiên bảo: "Tôi biết, tôi định nói..."
"Không phải thêm tiền đâu," Trần Quan lại ngắt lời anh ta, ánh mắt cậu khóa chặt trên người Từ Vọng, cái vẻ biếng nhác đã bay biến đâu mất tiêu, "Không những không cần phải thêm tiền, mà tiền công nguyên cả đêm nay cũng khỏi tính luôn, tôi miễn phí cho anh bữa này."
Vương Đoạn Nhiên chau mày: "Điều kiện?"
Trên đời này không có bữa trưa nào là miễn phí cả.
Trần Quan lặp lại lần nữa: "Để họ đấy cho tôi, đừng ai chõ mũi vào hết."
Vương Đoạn Nhiên: "..."
Trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí, trừ khi Trần Quan bị chọc tức thật.
" "Nút tạm dừng" là của cậu đấy hở?" Miệng hỏi thế, nhưng tay Từ Vọng vẫn len lén nhấn mở một công cụ.
Khổng Lập Trạch liếc nhìn xuống chỗ cậu: "Của tôi, ý kiến gì?"
Từ Vọng nhìn hắn ta một cách hết sức thành khẩn: "Thế cậu phải bảo vệ bản thân cho cẩn thận vào nhé, đừng để công cụ pháp thuật mất hiệu lực."
Khổng Lập Trạch: "..."
"Ít nhất thì cũng ráng mà kiên trì được đến lúc chúng tôi giành huy chương nhé." Từ Vọng gật đầu mỉm cười, thân tình mà rằng, "Nhờ cả vào cậu đấy!"
Khổng Lập Trạch hít vào một hơi thật sâu, kìm nén cơn kích động muốn bóp nát điện thoại đang dâng lên trong mình, chậm rãi nhìn sang cái đầu bù xù như tổ quạ: "Trần Quan, nếu cậu còn chưa chịu ra tay thì khỏi bạn bè gì nữa luôn đấy nhé."
Trần Quan đã không nhịn được muốn lao ra đánh tay đôi ngay rồi, nhưng vẫn còn một câu cuối cần hỏi: "Công cụ gì đây?"
Bốn chữ chả ra đâu vào đâu, song đội trưởng Từ lại rất giỏi đoán ý người khác, hiểu ngay tắp lự: "."
Trần Quan: "..."
Từ Vọng: "Niềm vui bất ngờ chứ hả? Tiếc là bọn tôi chỉ có mỗi năm người, không dùng hết được các pháp bảo vượt biển á..."
[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]
Ấy là câu trả lời của Trần Quan.
Mặt biển phẳng lặng như tấm gương soi, bỗng nhiên trào lên từng đợt sóng kinh người!
Năm người bạn, dù đang ngự trên món pháp bảo nào thì cũng đều được đối xử bình đẳng như nhau, tất thảy cùng bị xô xuống biển!
Nước biển mặn chát tràn vào các lỗ tai mắt mũi miệng của các bạn trẻ, kiên trì đến gần chục giây thì năm bóng người mới lại được pháp bảo nâng lên lại trên mặt nước!
Nhưng ngọn sóng lớn bạc đầu tiếp theo lại ập ngay tới!
Công cụ mà Từ Vọng nhấn vào khi trước, bấy giờ cuối cùng cũng tìm được thời cơ khởi động thích hợp nhất --
[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]
Thế là đủ biết biển cả mênh mông này đã không còn an toàn nữa rồi!
Cái lạnh thấu xương làm xoay chuyển cả một vùng thủy vực chỉ trong phút chốc, sóng to cuộn lại thành xoáy nước, thoắt cái đã bị đông cứng lại ngay giữa không trung, mặt nước ngay dưới chỗ năm người bọn họ cũng đã đóng băng, những phương tiện tàu thuyền nom rất mực thần thông nọ cũng bị kẹt cứng lại giữa lớp băng dày!
"Tiểu Huống --" Giữa lúc băng đóng khắp vạn dặm, Từ Vọng hét to.
Huống Kim Hâm không lãng phí thời giờ vào việc đáp lời, cứ thế ấn luôn vào công cụ phòng thủ.
[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]
Ngay lúc lời nhắc nhở vang lên, trên đầu năm người bạn bỗng chốc hiện ra một ngôi nhà gỗ bé xinh được buộc kèm với trái bóng bay siêu to khổng lồ, cả đám nhún người nhảy vọt lên, trèo lên căn nhà gỗ, bóng bay lại tăng tốc, nhấc bổng cả nhóm người lên đến độ cao ngang tầm với đĩa bay, đổi từ "thủy chiến" qua "không chiến" một cách cực kì trôi chảy mượt mà!
Mà trong phòng 1639, Trâu Quân và Phùng Nhượng đồng loạt vỗ cái bốp vào bệ cửa sổ, tiếc hùi hụi như thể chính bọn họ là người vừa đi nước cờ sai kia vậy: "Đệch, thế này là đi nộp mạng rồi còn gì!"
Dầu gì thì "Bát tiên vượt biển" cũng tương đối linh hoạt, cần tách nhau là tách ra ngay được, giờ lại đi túm tụm