Chương 94: Hối hận
Trên tường live stream cốt truyện trong phòng tối nhỏ, thiếu niên A – Lạc Tỉnh, học sinh thể thao D – Áo gió màu đỏ rượu, thám tử C – Trắng Toát cuối cùng cũng chiến thắng con quỷ giở trò bóng đè, tổng cộng thời gian hết bốn phút rưỡi.
Bạn học B lạc quan – Từ Tiểu Vọng – vẫn đang gối hai tay sau đầu, ngắm nhìn ba khuôn mặt chẳng còn thiết sống đang hiện lên trên bức tường live stream cốt truyện, mặc dù không thể xung phong ra trận nhưng tinh thần cậu vẫn luôn đồng hành cùng "nhóm bạn diễn": "Thực sự không phải tôi cố tình làm biếng đâu, mà quả thật là do cốt truyện này không cần đến tôi..."
Trước khi bắt đầu đếm ngược, nguyên văn lời dẫn của người kể Triệu Dục Khản là --
[Linh hồn của thiếu niên A, linh hồn của học sinh thể thao D và cả thám tử trung học C, hai quỷ một người hợp sức tính đẩy lùi quỷ dữ, nhưng...]
Nhưng cái gì?
Bạn học lạc quan Từ Tiểu Vọng tràn ngập sự mong chờ được "xem kịch hay" đối với bước ngoặt phía sau à nha.
"Ding --"
Bức tường live stream từ phòng chơi vang lên âm thanh thông báo thời gian đếm ngược đã hết.
Ngô Sênh, Chân Dài và Áo Xám không hẹn mà cùng quay sang nhìn Triệu Dục Khản, chờ anh ta nối tiếp chữ "nhưng" của mình.
Ánh mắt của Triệu Dục Khản lóe lên đằng sau cặp kính, anh ta chậm rãi mở miệng, nếu lúc trước giọng điệu còn cứng nhắc đầy vẻ mò mẫm thăm dò thì giờ đã trở nên dịu dàng lưu loát hơn nhiều: "ADC hợp sức đẩy lùi quỷ dữ, nhưng đồng thời cũng phải trả giá, thiếu niên A đã hồn tiêu phách tán..."
Triệu Dục Khản: Lá bài cốt truyện 5 -- [Hồn tiêu phách tán]
"Đù má, này là lá bài nhân vật của cậu đấy, đâu cần phải ngược thế chứ..." Đến anh chàng áo xám cũng xót xa thay cho thiếu niên A, "Bị bắt nạt, tự sát, đã thành ma rồi mà vẫn còn bị tiêu diệt thêm lần nữa?"
"Đây không phải là vấn đề ngược hay không ngược, mà là vấn đề về tính hợp lí của câu chuyện," Chân Dài đưa ra nghi vấn, "Đều là linh hồn, thế tại sao sau một cuộc chiến đấu, thiếu niên A thì hồn tiêu phách tán mà học sinh thể thao D lại chẳng hề hấn gì hết?"
Triệu Dục Khản thong dong liếc hắn ta một cái: "Lúc còn sống học sinh thể thao D thích vận động, tố chất cơ thể tốt nên chất lượng linh hồn cũng cao."
Chân Dài: "..."
Thế mà hắn ta lại thấy hợp lí quá chừng, hơn nữa còn nảy sinh cảm giác sục sôi muốn về nhà bắt đầu luyện tập ngay là thế quái nào!!!
Từ Vọng trông thấy hình ảnh Chân Dài cạn lời đỡ trán trên bức tường live stream, tự dưng có chút thương xót cho cái tay "đối thủ" này. Thật ra trong luật chơi đã nói rất rõ ràng rồi, nếu như câu chuyện tiếp diễn theo chiếu hướng vô cùng bất hợp lí thì Cú sẽ cắt ngang ngay lập tức, Cú đã không lên tiếng tức là nó chấp nhận cốt truyện của Triệu Dục Khản, thay vì chất vấn chẳng bằng nghĩ kĩ xem nên làm thế nào để tiếp lời bằng lá bài cốt truyện của mình.
Cậu còn đang lo lắng thay cho những người kể thì trong căn phòng tối nhỏ bỗng nhiên xuất hiện thêm người thứ hai.
Lạc Tỉnh, thiếu niên A u buồn vừa hồn tiêu phách tán đã quay về rồi.
"Cậu đúng là có số hưởng đấy." Từ Vọng dịch sang bên cạnh một chút, để chừa chỗ nghỉ ngơi cho người "bạn diễn" vừa lĩnh cơm hộp đóng máy này, bày tỏ sự ngưỡng mộ từ tận đáy lòng.
Mới được có mấy lá bài thôi mà đã trực tiếp hồn tiêu phách tán rồi, về sau bất kể câu chuyện có đi theo hướng nào thì cũng chẳng còn quan hệ gì với cậu ta nữa, vừa không cần phải chấp hành cốt truyện, lại chẳng có nguy cơ nộp bài thất bại.
Nếu như ải này cần cả "người kể" và "nhân viên cốt truyện" đều thắng, vậy thì coi như Lạc Tỉnh đã nắm trước 50% rồi.
"Đành chịu thôi, thiên phú của Khản Khản nhà tôi đều nằm ở IQ hết rồi," Lạc Tỉnh nằm xuống, cũng không khác mấy so với tư thế của Từ Vọng, hai tay gối sau đầu, hoàn toàn thả lỏng mà thở ra một hơi, "Cầu cho người kể nhà cậu cũng mau chóng ngộ ra đi."
Từ Vọng chết điếng.
Ban nãy cậu chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản cho rằng Lạc Tỉnh may mắn mà thôi, nhặt trúng vai thiếu niên A u buồn, vừa nhìn đã biết ngay là cái kiểu sớm ngày lĩnh cơm hộp.
Nhưng giờ nghe giọng điệu của Lạc Tỉnh, rồi lại ngẫm nghĩ kĩ càng hơn...
Hai mắt Từ Vọng bất chợt mở lớn, nhìn về phía Triệu Dục Khản trên bức tường live stream từ phòng chơi, cuối cùng cũng hiểu ra, là do tên này cố tình!
Triệu Dục Khản đã đoán ra đằng sau "5 phút nghỉ ngơi" lạc quẻ ấy còn tiềm tàng một "chiến trường thứ hai", cho dù không đúng một trăm phần trăm thì chắc chắn phương hướng vẫn là đúng, vậy nên cố tình sử dụng cốt truyện để thiếu niên A hoàn toàn offline, không chỉ giải thoát cho "lá bài cốt truyện nhân vật" của mình mà còn đoạt được cơ hội chiến thắng!
Nhìn xong Triệu Dục Khản lại nhìn sang Ngô Sênh, đội trưởng Từ khó mà bình tĩnh được nữa.
Đọ cái khác thì thôi đi, này là đọ IQ á!
Từ Vọng ra sức nhìn chằm chằm vào người Ngô Sênh, chỉ hận không thể dùng ý thức của mình để cách không truyền âm -- Tỉnh táo lại đi, có người làm màu trước mặt cậu kìa!!!
...
Trong phòng chơi.
Ngô Sênh bỗng dưng cảm thấy tai ngưa ngứa, anh đưa tay lên bấm mấy cái mới đỡ.
Triệu Dục Khản vẫn đang tiếp tục câu chuyện của mình: "Sau khi A hồn tiêu phách tán, linh hồn của học sinh thể thao D nói với thám tử C rằng cái chết của mình là do một lá thư nguyền rủa, nhưng sau khi cậu ta chết thì lá thư đó đã biến mất rồi..."
"Khoan đã," Chân Dài lại một lần nữa chen ngang, "Cuộc chiến giữa người và quỷ gây ra tiếng động lớn như thế, mà còn xảy ra trong phòng ngủ của thám tử C nữa, bố mẹ cậu ta không có phản ứng gì à?"
"Cậu lấy đâu ra lắm câu hỏi thế," Áo Xám mất hứng, "Hai lần rồi, cứ vừa có tí không khí là cậu lại chất vấn, chuyện cứ đang hay thì lại bị cậu phá nát bét."
Chân Dài cạn lời: "Ông ơi, ông thật sự đang hưởng thụ cái board game này đấy à, ông đến đây là để chiến đấu cơ mà!"
"..." Áo Xám nghẹn lời, đột nhiên nhận ra lập trường của mình hình như hơi bị lệch hướng.
So với Áo Xấm thì tâm trạng của người thật sự bị chất vấn là Triệu Dục Khản lại có vẻ không tồi chút nào.
Board game cũng được mà chiến đấu cũng được, nếu cứ sóng yên biển lặng chẳng có tí thử thách nào thì chán lắm.
"Thám tử C không ở cùng bố mẹ, bố mẹ cậu ta," Triệu Dục Khản nghĩ qua loa một hồi đã có lời giải thích, "Bố mẹ cậu ta thường xuyên ở nước ngoài."
"..." Ngô Sênh lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà.
Tự mình thêm thiết lập và không dưng trúng đạn trong thiết lập của người khác, hai kiểu tâm trạng này có sự khác biệt rất chi là vi diệu.
"Ồ --" Ở bên kia, Chân Dài nghe xong lời giải thích bèn ngân dài một tiếng, nở nụ cười thần bí.
Ánh mắt giấu sau cặp kính của Triệu Dục Khản chợt khựng lại, dường như có một dự cảm nào đó.
"Ngại quá, cậu đụng phải từ khóa của tôi rồi." Chân Dài lật lá bài cốt truyện thứ ba của mình lên.
Chân Dài: Lá bài cốt truyện 3 -- [Bố mẹ]
"Cậu kêu "đụng" không phải là gượng ép quá à," Áo Xám có vẻ không thể nhìn tiếp được nữa, "Cậu nhắc đến bố mẹ, số 1 người ta giải thích cho cậu, tất nhiên là sẽ dùng đến từ đó rồi."
Chân Dài khoanh tay: "Luật chơi bảo rằng đụng phải từ khóa trong lá bài cốt truyện của người khác thì quyền kể chuyện sẽ rơi vào tay người sở hữu lá bài cốt truyện, chứ hình như có nói là không được "thả mồi câu cá" đâu nhỉ?"
Áo Xám: "..."
"Lợi dụng luật chơi một cách hợp lí, thú vị đấy." Khóe môi của Triệu Dục Khản nhếch lên, lộ ra nụ cười hài lòng đầu tiên kể từ khí bước vào phòng chơi, "Mời cậu kể tiếp, đừng làm tôi thất vọng."
"Thế thì cậu nghe này," Chân Dài tất nhiên là đã chuẩn bị sẵn phần sau của câu chuyện rồi, "Mặc dù lá thư nguyền rủa biến mất rồi, nhưng học sinh thể thao D vẫn nhớ rõ nội dung bức thư, vậy nên đọc lại cho thám tử C nghe, phần kí tên của bức thư này không đề tên người gửi, mà là một địa chỉ, dưới gốc cây thứ hai ở phía Tây sân vận động trường cấp ba XX..."
Chân Dài: Lá bài cốt truyện 4 -- [Gốc cây thứ hai]
"Trường cấp ba XX, chính là nơi ABCD đang theo học, hôm sau khi đến trường, việc đầu tiên mà thám tử C làm chính là đến gốc cây thứ hai ở phía Tây sân vận động, bắt đầu đào..."
"Nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như bạn học B lạc quan từng hứa là sẽ điều tra chân tướng cùng với C?" Triệu Dục Khản nhắc nhở hòa nhã, đầy vẻ đoàn kết thương yêu.
"..." Chân Dài đăm chiêu một lát, chậm rãi nghiến răng, "Vậy thì bạn học B lạc quan đào cùng với thám tử C."
Hắn ta không muốn thỏa hiệp, nhưng theo như cốt truyện chính thì C ra sân vận động đào cây, B cùng lớp không thể nào nhìn mà coi như không thấy được, hai người họ còn quấn quít dây dưa chẳng tài nào giải thích rõ ràng được kia kìa, nếu cứ cố chấp kêu là C tự đi đào một mình thì hình như cũng hơi bất hợp lí.
Nhưng...
Bạn học B lạc quan là thiết lập nhân vật của đội số 2 cơ mà, một người của đội số 1 lại ra sức bảo vệ cho thiết lập nhân vật của số 2 không sụp đổ, rốt cuộc là có động cơ gì đây? Chỉ đơn thuần là thích xem cốt truyện có hai nam chính thôi à?!
Trong lúc Chân Dài nghĩ ngợi lung tung, ánh mắt của Ngô Sênh đã quét qua Triệu Dục Khản.
Anh ta nở một nụ cười đáp lại.
Quả nhiên.
Ngô Sênh cụp mắt nhìn lá bài cốt truyện của mình, sắp xếp lại tình tiết -- đối thủ đã ra đòn rồi, mình sao có thể không tiếp chiêu.
Tưởng hồn tiêu phách tán là an toàn rồi ư?
Chậc, ngây thơ.
...
Trong căn phòng tối nhỏ ở hậu trường, Lạc Tỉnh cười tươi rói, vẫy tay tiễn Từ Vọng chuẩn bị đi đào cây: "Chúc may mắn."
Từ Vọng nhếch khóe miệng lên trong nháy mắt, tặng đối phương một nụ cười đểu tiêu chuẩn.
Trước khi biến mất, cậu liếc về phía bức tường live stream từ phòng chơi nốt lần cuối. Bên chiếc bàn tròn, Ngô Sênh lại im lặng một hồi thật lâu. Quân sư nhà mình không lắm miệng, nhưng cũng đâu có cao lãnh, chẳng biết vì sao, Từ Vọng cứ cảm thấy từ lúc đặt chân vào ải này, Ngô Sênh yên tĩnh một cách lạ kì.
Có điều lúc này, trong đôi mắt anh tuấn ấy cuối cùng cũng lóe lên một tia sáng tiêu sái của sự tính toán.
...
Trong phòng chơi.
"Cắt ngang." Áo Xám sử dụng lá bài cắt ngang thứ hai.
Tổng cộng chỉ có ba lá bài cắt ngang, anh ta cũng biết là phải thận trọng, nhưng nhìn hướng đi của câu chuyện trước mắt, nếu còn không kéo về chút đỉnh thì lá bài cốt truyện của mình thật sự chẳng còn cơ hội nào để ra mất!
"Được, cho cậu xẻng này, đào tiếp đi." Chân Dài nhường lại quyền kể chuyện, hắn ta cũng muốn xem xem đối thủ tiếp lời kiểu gì.
"Bạn học B và C bắt đầu đào cây, phải không nào, đúng lúc này lại bị thầy giám thị phát hiện, thầy hét lớn --" Áo Xám đập bàn, "Hai cậu kia đang làm cái gì đấy!"
Áo Xám: Lá bài cốt truyện 3 -- [Thầy giám thị]
Ngô Sênh: "..."
Triệu Dục Khản: "..."
Chân Dài: "Cậu có dám đổi một câu thoại khác không hả!"
Học sinh thể thao D hét to một tiếng, thầy giám thị cũng hét to một tiếng, cái chính là lại còn hét chẳng sáng tạo gì sất!!!
Áo Xám mặc kệ, vẫn tiếp tục cos thầy giám thị nhà mình: "Phá hoại cây cỏ trên sân vận động, phạt năm mươi cái chống đẩy, chưa làm xong thì không được dừng!"
Áo Xám: Lá bài cốt truyện 4 -- [Năm mươi cái chống đẩy]
"Sau khi hai người họ làm xong..."
"Ding --"
: Người kể chuyện xin hãy tạm dừng, sau 5 phút nghỉ ngơi giữa giờ, trò chơi sẽ được tiếp tục.
Lời kể của Áo Xám bị cắt ngang, đột nhiên khựng lại.
Anh ta nhìn cánh tay mình một cách khó hiểu: "Lại nghỉ nữa?"
Triệu Dục Khản, Ngô Sênh đều im lặng, vẻ mặt hết sức tự nhiên.
Chân Dài chau mày, cố gắng phá giải cảm giác kì quái này nhưng vẫn chẳng có đầu mối gì.
Năm phút sau, giờ nghỉ giải lao kết thúc.
Áo Xám tiếp tục: "Sau khi hai người họ chống đẩy xong thì bị yêu cầu về lên lớp, lúc này đang là tiết thể dục..."
Âm thanh kể chuyện vang vọng khắp bầu trời sân vận động trong cốt truyện.
Bạn học B lạc quan thở hồng hộc – Từ Vọng, và thám tử C mướt mát mồ