Chương 98: Lá bài kết cục
Lời đã nói xong, Ngô Sênh lại nhìn về phía lá bài kết cục của mình, đăm chiêu nghĩ cách đặt một dấu chấm hết thuộc về mình cho câu chuyện gập ghềnh trắc trở này.
Thế nhưng anh còn chưa kịp mở miệng, lá bài kết cục đã tự lật lên.
Ngô Sênh: Lá bài kết cục -- [Đây là những lời cuối cùng mà cậu ấy để lại]
Đồng thời, lá bài kết cục của Triệu Dục Khản cũng lật lên -- [Một trận mưa to gột rửa sạch mọi tội ác]
Hai người đối đầu ngẩng lên đầy cảnh giác, bốn mắt nhìn nhau, bất ngờ nhận ra trong mắt đối phương cũng dấy lên sự ngạc nhiên hệt như mình.
Trong phòng chơi và trên bầu trời của không gian cốt truyện đồng thời vang lên một âm thanh.
[Bất cứ người kể nào trước khi trần thuật lá bài kết cục đều phải tiến hành cuộc chiến giữa các nhóm quan sát. Nếu thắng, có thể tiếp tục kể lá bài kết cục; nếu thua, người kể của nhóm quan sát chiến thắng sẽ được quyền kể tiếp câu chuyện. Để đảm bảo tính công bằng, bắt đầu từ giờ phút này, lá bài kết cục của tất cả người kể đều sẽ được lật lên.]
Người quan sát?
Cuộc chiến theo nhóm?
Ngô Sênh bất giác chau mày, gương mặt cau có của Triệu Dục Khản lại dần dần giãn ra.
"Vẫn là nên đánh ra lá bài kết cục rồi hẵng phát biểu cảm nghĩ khi đoạt giải," Anh ta cười khẩy một cái, "Nếu không rất dễ rơi vào tình huống như hiện tại, thế thì ngượng quá."
Lông mày Ngô Sênh càng nhăn tít lại, hồi lâu sau mới thở dài, đầy vẻ u sầu: "Tôi chỉ chuẩn bị có một bài phát biểu cảm nghĩ đoạt giải, lại thắng thêm một trận nữa thì biết phải nói gì đây?"
Triệu Dục Khản: "..."
Quân sư Ngô trong phòng chơi đang phát sầu vì "bài phát biểu cảm nghĩ chiến thắng lần hai" sắp tới.
Đội trưởng Từ trong không gian cốt truyện còn lạc quan một cách cụ thể hơn. Thứ nhất, cậu rất tự tin về ba người đồng đội của mình; thứ hai, chỉ cần muốn kể lá bài kết cục thì chắc chắn phải tiến hành cuộc chiến theo nhóm, điều này đồng nghĩa với việc dù bọn họ có thua trận này, đến lượt Triệu Dục Khản ra hết lá bài cốt truyện, muốn kể nốt kết cục thì vẫn phải đánh thêm trận nữa, bọn họ vẫn có cơ hội phản kích.
Nghĩ cũng kha khá rồi, trong lòng Từ Vọng cách không gửi lời nhắn nhủ của đội trưởng đến các đồng đội trong phòng quan sát -- Thả lỏng, các cậu làm được mà.
Trong phòng quan sát.
Ở đây chẳng hề có chút thả lỏng nào như đội trưởng Từ mong đợi.
Qua bức tường live stream, Tiền Ngải và Huống Kim Hâm đã biết quân sư nhà mình thắng chắc rồi, vừa ăn mừng xong xuôi thì đột nhiên bị cue, một người chết điếng tại chỗ, người còn lại lập tức giơ tay lên, vội vàng lật giở xem lại trong hoảng loạn.
Trì Ánh Tuyết vốn đang tựa vào góc tường sắp sửa ngủ gật, ban đầu hoàn toàn chẳng thèm nghe giọng nói trên trần nhà đang nói gì, mãi đến khi Huống Kim Hâm đã xem xong tay mình, giơ tay vẫy qua vẫy lại trước mặt hắn, nói: "Này, sắp sửa bắt đầu cuộc chiến theo nhóm rồi..."
Trì Ánh Tuyết sững người, đến lúc thật sự hiểu ra, vẻ biếng nhác trong mắt bỗng nhiên mất sạch.
Thế nào gọi là linh hồn nhập thể trong nháy mắt.
Thế nào gọi là ý chí chiến đấu hừng hực trong chốc lát.
Không cần phải tưởng tượng, chỉ cần nhìn Trì Ánh Tuyết lúc này là được.
So ra thì ba người đội Triệu Dục Khản ở một góc khác trong phòng có tâm lí đơn giản trực tiếp hơn nhiều.
Thế cục đã định bỗng nhiên có cơ hội lật ngược, tất nhiên là bọn họ phải nắm lấy rồi, rốt cuộc có thể trả được cả gốc lẫn lãi mối nhục mà người kể nhà mình đã phải chịu hay không, đành phải trông chờ vào trận chiến này thôi.
[Cuộc chiến theo nhóm kéo dài 10 phút, cuối cùng số lượng người quan sát còn sót lại trên chiến trường của đội nào nhiều hơn thì đội đó giành được chiến thắng; nếu như số lượng bằng nhau, vậy thì quyền kể chuyện giữ nguyên không đổi.]
[Đội quan sát của người kể số 2 có quyền lựa chọn chiến trường, xin hãy tiến vào chiến trường mà các bạn lựa chọn trong vòng 2 phút đồng hồ.]
Cùng với âm thanh nhắc nhở, trước mặt ba người Kim Tiền Trì xuất hiện ba cánh cửa phát sáng, trên mỗi cánh cửa đều có thể trông thấy khung cảnh trong địa điểm.
Cửa 1: Tầng hầm của trường học
Cửa 2: Ngọn núi có giếng cạn sau trường
Cửa 3: Phòng ngủ của thám tử C
Trì Ánh Tuyết không có yêu cầu gì về địa điểm, chỉ cần đánh nhau là được, vậy nên rất tự nhiên mà chờ đợi hai người còn lại đưa ra lựa chọn, hắn vào theo là xong.
Vậy nhưng hai người bên cạnh thì thà thì thầm hết nửa ngày mà vẫn chưa đưa ra kết luận gì.
Trì Ánh Tuyết chờ lâu đến mức bắt đầu mất kiên nhẫn, nhưng không hề thể hiện ra mặt, lúc quay đầu nhìn về phía các đồng đội vẫn nở nụ cười nhàn nhạt quen thuộc.
Hai người đang kề tai thì thầm bỗng như có cảm ứng, đồng thời ngẩng lên nhìn hắn.
Trì Ánh Tuyết hơi nhướng mày -- ?
Huống Kim Hâm và Tiền Ngải ra sức trừng mắt -- !
Trì Ánh Tuyết: "..."
Tiền Ngải đảo mắt một cái, hoàn toàn tuyệt vọng với tâm linh tương thông, còn Huống Kim Hâm thì dứt khoát từ bỏ việc trao đổi bằng ánh mắt, trực tiếp giơ tay chuẩn bị kéo người sang chỗ mình.
Động tác này quá đường đột, Trì Ánh Tuyết chẳng có chút chuẩn bị tâm lí nào, vào khoảnh khắc cánh tay bị nắm lấy, hắn dùng tay còn lại tóm chặt lấy cổ tay Huống Kim Hâm theo bản năng!
Cơn đau bất ngờ ập đến, Huống Kim Hâm cố gắng lắm mới nhịn được không kêu lên, chỉ mở to hai mắt, nhìn Trì Ánh Tuyết đầy khó hiểu.
"Xin lỗi," Trì Ánh Tuyết lập tức buông tay ra, nở nụ cười áy náy, "Phản ứng tức thời do căng thẳng."
Tiền Ngải cũng ngớ cả ra, không chịu nổi mà buột miệng: "Cậu đúng là chuẩn bị chiến đấu mọi lúc mọi nơi nhỉ."
Huống Kim Hâm liếc nhìn đồng hồ đếm ngược, còn 40 giây, không còn thời gian để ý đến những chuyện khác nữa, hắn lập tức xáp lại gần hai đồng đội, dưới sự che chắn của cơ thể, lén lút giơ cánh tay ban nãy bị Trì Ánh Tuyết tóm lấy lên, nhấn vào sổ tay huy chương.
Gợi ý cho huy chương của ải 7/23 là -- đường.
Phòng quan sát khép kín, có nhỏ tiếng hơn nữa thì ba người bên kia vẫn có thể nghe rõ mồn một, vậy nên Huống Kim Hâm không mở miệng, mà chỉ vào gợi ý huy chương, rồi lại chỉ vào mình, sau đó dùng ánh mắt dò hỏi -- Hiểu cả rồi chứ?
Tiền Ngải gật đầu liền, Huống Kim Hâm phụ trách giải quyết huy chương, gã và Trì Ánh Tuyết phụ trách chiến đấu, rõ ràng như thế mà còn không hiểu thì tạm biệt vượt ải đi là vừa.
Trì Ánh Tuyết tất nhiên là cũng đã ngộ ra rồi, nhưng cái kiểu trao đổi bằng ánh mắt này thật sự hơi bị ngớ ngẩn á...
Vẫn chưa hiểu? -- Huống Kim Hâm đợi mãi mà vẫn chưa nhận được lời hồi đáp của đồng chí Trì, hai mày nhăn tít lại.
Từ bỏ đi, trên thế giới này không phải ai cũng thông minh như anh Tiền cậu đâu. -- Tiền Ngải vỗ vai Huống Kim Hâm, chậm rãi lắc đầu.
Trì Ánh Tuyết: "... Hiểu."
Tỉnh Tĩnh Lâm, Phục Kỳ và Đổng Hi quan sát toàn bộ quá trình: "..."
Bọn họ không hiểu đối phương đang thương lượng cái gì, nhưng vẫn có thể thấy được sự ăn ý rời rạc tan tác của bên đó.
Cuối cùng ba người bạn quyết định chọn ngọn núi sau trường, gợi ý huy chương là "đường", phòng học hay phòng ngủ đều có cảm giác quá xa vời với gợi ý này.
Lúc bước vào cánh cửa số, cuối cùng Huống Kim Hâm cũng được thảnh thơi, nhỏ giọng nói với Trì Ánh Tuyết: "Xin lỗi, tôi không nên tùy tiện chạm vào người anh, sau này nhất định sẽ chú ý."
Không hề có ý từ kỳ quái nào khác, cũng chẳng phải ngoài mặt xin lỗi trong lòng chống đối, mà là thật lòng cảm thấy bản thân đã lỗ mãng rồi.
Trì Ánh Tuyết hơi thất thần.
Cho đến khi gió lạnh trên ngọn núi sau trường lướt qua mặt.
Cổ tay Huống Kim Hâm đã đỏ lên rồi, Trì Ánh Tuyết biết rõ sức mạnh của mình, đến ngày mai vệt đỏ này sẽ chuyển sang tím bầm.
[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]
Trong tai chợt vang lên tiếng nhắc nhở, cuối cùng cũng kéo hồn của Trì Ánh Tuyết quay về.
Bên cạnh hắn chỉ còn mỗi Tiền Ngải, Huống Kim Hâm đã chạy về phía "đường núi" đằng sau từ bao giờ rồi, mà ở phía đối diện, ba đối thủ chẳng nói năng gì đã đột ngột xuất chiêu.
"Vừa vào đã đánh lén, hèn quá thể!" Tiền Ngải vừa chỉ trích vừa lật giở hộp bút của mình, lướt được hai cái bỗng nhớ ra, "Cái đệch, là của Ngô Sênh!"
Đều tại học thuộc chiến thuật đến mức tẩu hỏa nhập ma, hiện giờ trong đầu Tiền Ngải, tất cả công cụ đều nằm trong cùng một hộp bút.
"Tôi đường đường chính chính sử dụng công cụ, sao lại thành đánh lén được --" Người sử dụng công cụ pháp thuật, Phục Kỳ vai u thịt bắp, tỏ vẻ cạn lời.
"Có thời gian nói chuyện chẳng bằng chuyên tâm điều khiển công cụ đi." Tỉnh Tĩnh Lâm trầm giọng, trong giọng nói còn kèm theo sự bất mãn.
Phục Kỳ nhún vai, im miệng, tập trung tinh thần.
Rất nhanh, Trì Ánh Tuyết, Tiền Ngải và cả Huống Kim Hâm đã chạy rất xa rồi đều nghe thấy một tiếng ù tai cực kỳ mảnh, truyền đến tận thần kinh. Theo sau đó là tiếng hợp xướng của trẻ con từ trên trời giáng xuống.
Trong tiếng hát thuần khiết, cảnh vật trước mắt ba người đều bắt đầu mất đi sắc màu...
Đám người này muốn dùng một công cụ để kết thúc trận chiến luôn!
Tiền Ngải cắn chặt răng, dây thần kinh căng ra, hét lên với Huống Kim Hâm đã dừng chân ở đằng xa: "Đừng nghe --"
Huống Kim Hâm lập tức bịt chặt tai lại.
Cùng lúc đó, Trì Ánh Tuyết đã phát hiện ra kẻ sử dụng công cụ pháp thuật là Phục Kỳ, nheo mắt đầy nguy hiểm, rồi bất ngờ lao về phía đó!
Phục Kỳ giật mình, lùi lại theo phản xa có điệu kiện, loạng choạng suýt ngã!
Tiếng hợp xướng nhất thời bị cắt ngang vì sự phân tâm của gã ta.
Thế nhưng cuối cùng Trì Ánh Tuyết vẫn không động được đến Phục Kỳ.
Cơ thể của hắn tông thằng vào một vật cản trong suốt không thấy được, chắn ngay trước mặt Phục Kỳ.
"Rầm --" một cái, Tiền Ngải chỉ nghe tiếng thôi cũng cảm thấy đau thay hắn.
[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]
Tiếng nhắc nhở về công cụ phòng thủ thong thả đến muộn.
Không phải Phục Kỳ sử dụng.
Trì Ánh Tuyết quay đầu nhìn sang hai người còn lại.
Tỉnh Tĩnh Lâm bỏ tay xuống, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu và nực cười: "Đây là một cuộc chiến công cụ, đừng bảo là cậu tưởng sẽ giống như bọn du côn đánh nhau nơi đầu đường xó chợ, chỉ thi gan đọ sức là được đấy nhé?"
Trì Ánh Tuyết lẳng lặng nhìn hắn ta, biểu cảm và ánh mắt đều đã lắng xuống.
Thế nhưng sự trầm lắng này lại mang đến cho người ta cảm giác nặng nề khó tả.
[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]
Tỉnh Tĩnh Lâm, Đổng Hi và Phục Kỳ nghe thấy âm thanh này cùng một lúc.
Trì Ánh Tuyết không nghe thấy, nhưng có thể thấy được sắc mặt ba người biến đổi một cách rõ ràng.
"Tiểu Tuyết," Sau lưng vang lên tiếng cổ vũ hết mình của Tiền Ngải, "Bọn họ có dàn hợp xướng, tôi còn có giai điệu chết chóc cơ, để xem ai hết chịu nổi trước, cậu cứ thỏa sức xông lên đi --"
Trì Ánh Tuyết: "..."
Cái "Giai điệu chết chóc" này vốn phải để phối hợp cùng kế hoạch V trong sổ tay chiến thuật của quân sư, nhưng cuộc chiến theo nhóm đến quá bất ngờ, Tiền Ngải cũng chẳng lo được nhiều thế nữa, bèn xài trước để lấy độc trị độc.
Thế nhưng công cụ dùng rồi, ba đối thủ cũng nghe thấy lời nhắc nhở rồi, vậy mà trong không trung vẫn chẳng vang lên bất cứ âm thanh nào ngoài tiếng gió hú.
Trì Ánh Tuyết, Huống Kim Hâm: "..."
Tỉnh Tĩnh Lâm, Phục Kỳ, Đổng Hi: "..."
Giai điệu chết chóc... Giai điệu đâu?!
Phục Kỳ là người đầu tiên phản ứng lại, vội vàng tập trung tinh thần!
Tiếng hợp xướng đòi mạng lại vang lên.
Trên trán Tiền Ngải đã bắt đầu đổ mồ hôi, rõ ràng gã đã thiết lập kết nối với công cụ rồi, tại sao lại không điều khiển được thế này?
Trì Ánh Tuyết lẳng lặng nhìn gã, lần đầu tiên hắn tin tưởng sự giúp đỡ của người khác, cảm giác này, rất chi là phức tạp.
Cuối cùng, Tiền Ngải cũng đột phá được chướng ngại cuối cùng ngăn cản gã giao tiếp với công cụ, lĩnh ngộ được toàn bộ tinh túy trong việc sử dụng công cụ...
"Đệt --"
Tiền Ngải gào lên một tiếng gần như là sụp đổ, rồi lại hít sâu một hơi chấp nhận số phận, vừa mở miệng ra, khắp cả ngọn núi sau trường đều có thể nghe thấy giai điệu thơm phưng phức qua tiếng hát của gã.
"Gắp một miếng mì tạt dầu, thơm đến mức run rẩy ~~ Mì bó xôi nhiều dinh dưỡng, chắc chắn là rất đỉnh ~~ Mì cạp quần sợi bản to, thử thách họng người ăn ~~ Mì biang biang trộn thêm thịt, thật là đã hết sức ~~ Mì nước tương canh đậm đà, ăn xong nhớ lau miệng ~~ Mì Kỳ Sơn nhiều thịt viên, lịch sử rất lâu đời ~~ Mì chấm tỏi hơi bị cay, phải cẩn thận cái lưỡi ~~ Mì tương đen vừa gọi lên, ăn không hết ta lại gói mang về...(*)"
(*đây là lời bài hát 陕西美食 (Món ngon Thiểm Tây) của 黑撒, các bạn có thể xem MV tại đây.)
https://youtu.be/TVAPzmk5Mbo
Từng nốt nhạc theo giọng hát thuộc trường phái gào thét của gã, đổ ập về phía ba người Tỉnh Tĩnh Lâm.
Khác với "cái chết không đau đớn" do "Dàn hợp xuống chết chóc" mang lại, nỗi đau khổ mà "Giai điệu chết chóc" đem đến vô cùng trực tiếp và mãnh liệt.
Trong nỗi đau khổ này còn đi kèm cả sự khó tin "Mẹ nó còn có thể xài công cụ kiểu này?!", đòn tấn công phản nhân loại này thậm chí còn khiến "người bị hại" khổ sở hơn cả chính bản thân giai điệu chết chóc.
Không, đến cả Trì Ánh Tuyết không bị trúng chiêu cũng phải lặng lẽ hít thở thật sâu để bình ổn tâm trạng trong "tiếng hát" của Tiền Ngải.
Chỉ có mình Huống Kim Hâm là thích ứng được, bởi vì lúc ở 2/23, vì để live stream món ngon Thiểm Tây cho fans xem nên Tiền Ngải đã học bài hát này ngay tại chỗ, khi đó hắn cùng đội trưởng và quân sư đều đã được nghe ở buổi concert live stream hôm ấy, hôm nay bật lại, về cơ bản hắn đã hoàn toàn miễn dịch rồi.
Thế nhưng đồng đội ở bên đó đang phải gánh vác chiến trường bom đạn giùm hắn, vậy mà đằng nay hắn lại chẳng tìm được gì, đây mới là điều khiến người ta lo lắng nhất.
Trên núi chỉ có một con đường này mà thôi, hắn cúi đầu, lần theo đường mà tìm đến tận lưng chừng núi, nhưng từ lúc vào đến giờ làm gì có ánh sáng nào lóe lên, dõi mắt ra xa chỉ thấy khắp núi toàn là cỏ dại cao hơn một tấc, đung đưa trong gió.
Một bên khác, "Dàn hợp xướng chết chóc" và "Giai điệu chết chóc" vẫn đang trong thế kẻ tám lạng người nửa cân, một cái có năng lực xuyên thấu cực mạnh, một cái lại có sức bộc phát kinh người, làm phiền lẫn nhau, ai cũng chẳng làm gì được người còn lại.
Giữa lúc giằng co, bầu trời bỗng dưng tối sầm xuống.
Vô số bánh kẹo và đồ ngọt khổng lồ màu sắc sặc sỡ đang bay chi chít trên bầu trời!
Tiền Ngải nhìn mà phát thèm... À, không phải, nhìn mà ngớ người.
Ba người Tỉnh Tĩnh Lâm cũng ngơ ngác, còn đang hoang mang thì đã nghe thấy tiếng nhắc nhở trong tai --
[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]
Còn chưa dứt lời, một miếng bánh sô cô la đen đặc rơi thẳng xuống đầu ba người không trượt phát nào!
Tỉnh Tĩnh Lâm, Đổng Hi, Phục Kỳ lập tức tản ra, bánh sô cô la rơi xuống đất, sốt sô cô la bắn ra tứ phía, mùi vị hết sức nồng đậm!
Tiền Ngải dùng hết sức bình sinh để chống lại sự cám dỗ ngọt ngào này, nhân cơ hội lao lên như tên bắn, phi đến trước mặt Phục Kỳ, túm chặt lấy cổ áo của "kẻ điều khiển dàn hợp xướng chết chóc" đang đứng trước toàn đội!
Phục Kỳ nín bặt hơi thở, còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy Tiền Ngải hét dài một tiếng: "Nào."
... Nào cái gì cơ?!
Lời chất vấn chưa kịp ra đến miệng, cả cơ thể bỗng phi vọt lên không trung tựa như tên lửa vậy!
Cùng bay lên trời còn có Tiền Ngải đang túm cổ áo gã ta nữa!
Áp lực do thừa cân khiến trái tim của Phục Kỳ cảm