Editor: Cas???? | Beta: Shpdarn
Sau khi cả lớp bình chọn, cuối cùng lớp trưởng quyết định tổ chức team building ở biệt thự Home party khu Hồ chứa Tây.
Biệt thự thu phí theo ngày, một ngày 3 nghìn tệ. Cả lớp có tổng cộng 30 người, mỗi người góp 110 tệ, cộng thêm 300 tệ nữa dùng để thuê xe đi lại.
Sáng thứ bảy phải khởi hành sớm, vậy nên tối thứ sáu Nam Vận quyết định không về nhà mà ở lại ký túc xá.
Chiều thứ sáu, sau tiết học cuối cùng, Nam Vận và Lâm Lang đi ăn bữa lớn, sau đó đi xem phim, chơi đến hơn 9h tối mới trở về phòng ký túc.
Một phòng có 4 người, hai cô gái còn lại là Lưu Niệm và Ngô Đồng.
Bốn người họ đều là dân bản địa ở Tây Phụ, tính cách đều rất vô tư, quan hệ trong phòng rất hòa thuận, mọi ngày ở cùng nhau thì ngoài "Hahaha" cũng chỉ có "Hahaha", là phòng ký túc nữ có tiếng về giá trị nhan sắc đồng bộ với độ xàm xí của Học viện Mỹ thuật.
Từ sau khi bắt đầu học kỳ này, Nam Vận chưa từng trở lại ký túc xá ngoại trừ giờ nghỉ trưa. Hôm nay Lâm Lang và cô vừa đẩy cửa ký túc xá ra, Lưu Niệm và Ngô Đồng đều sững sờ, giây tiếp theo hai người cùng lúc dời mắt lên người Lâm Lang, kẻ tung người hứng nói --
Lưu Niệm: "Cô ấy là ai vậy? Sao buổi tối rồi cậu còn dẫn người lạ về ký túc xá? Nguy hiểm lắm đó!"
Ngô Đồng: "Tớ không nhớ là trong phòng mình sau khi mặt trời lặn có người này tồn tại nha."
Lâm Lang: "Hahahahahahaha."
Nam Vận: "..."
"Hai người các cậu giỏi lắm!" Nam Vận vừa đi về giường mình vừa khịa, "Về phần diễn xuất của hai cậu, nếu Xuân vãn* năm nay không có tiết mục của các cậu, tớ sẽ không coi đâu."
*Xuân vãn: chương trình này là chương trình ngày tết, giống với chương trình Ông Táo của nước mình.
Lâm Lang: "Hahahahahaha."
"Sao hôm nay cậu lại nỡ bỏ Dã tử nhà cậu ở nhà một mình chăn đơn gối chiếc thế?" Lưu Niệm vừa đắp mặt nạ xong, trên mặt vẫn còn một ít tinh chất, cô dùng hai ngón tay điệu đà mát xa mặt.
Nam Vận lấy đồ ngủ trong tủ ra, vênh vang nói: "Hắn chỉ là một tiểu cung nữ, hậu cung của trẫm có 3000 mỹ nhân, sao có thể độc sủng một mình hắn?"
Ngô Đồng: "Đừng coi thường tiểu cung nữ. Nhớ năm xưa Võ Tắc Thiên* cũng là một tiểu cung nữ. Sau đó thì sao?"
*Võ Tắc Thiên: còn được đọc là Vũ Tắc Thiên, thường gọi Võ hậu hoặc Thiên Hậu, là một phi tần ở Hậu cung của Đường Thái Tông Lý Thế Dân, sau trở thành Hoàng hậu của Đường Cao Tông Lý Trị, về sau trở thành Hoàng đế triều đại Võ Chu làm gián đoạn nhà Đường. (muốn biết thêm thì google thẳng tiến nha các bạn iu)
Nam Vận: "..."
Lâm Lang: "Hahahahahahahahahahaha."
Giây tiếp theo, Nam Vận, Lưu Niệm và Ngô Đồng cùng nhìn về phía Lâm Lang, đồng thanh nói: "Có phải cậu chỉ biết ngồi hahahaha thôi đúng không?"
Lâm Lang ngẩn ra một lúc, sau đó ngu ngơ hỏi lại: "Không buồn cười à? Tớ thấy rất buồn cười mà."
"..."
Ba người họ phớt lờ cô, việc ai người ấy làm.
Nam Vận thay đồ ngủ, sau đó đi vào phòng tắm rửa, đăng đánh răng dở thì Lâm Lang đột nhiên gọi cô: "Nam Vận, Dã Tử nhà cậu gọi video đến này."
Nam Vận vội vàng nhổ bọt trắng trong miệng ra, nói lớn: "Cậu bắt máy trước giúp tớ, nói với anh ấy tớ đang đánh răng."
"Okay."
Lưu Niệm và Ngô Đồng cùng vào phòng tắm múc nước, Lâm Lang là người duy nhất còn lại trong phòng ngủ, cô cầm máy tính bảng trên bàn của Nam Vận lên và nhấn nghe.
Còn chưa kịp nói thì Lâm Du Dã đã nhíu mày, ghét bỏ nói: "Sao lại là em?"
Lâm Lang trợn to hai mắt: "Này? Đây là thái độ của anh khi nói chuyện với bản công chúa đấy hả?"
Lâm Du Dã không muốn dài dòng với cô ấy, "A Vận đâu?"
Lâm Lang trợn mắt nói: "Đang rửa mặt, sắp xong rồi!"
"Ừ." Lâm Du Dã đột nhiên đến chuyện gì đó, trầm giọng nói: "Hai ngày nữa nếu có đứa con trai nào tới trường học tìm em ấy, em phải lập tức liên hệ với anh ngay."
Lâm Lang cũng hạ thấp giọng: "Con trai? Nhìn như thế nào? Tên cậu ta là gì?"
Lâm Du Dã: "Quý Mạch Thần."
Lâm Lang khó xử: "Ừm..., anh cũng biết em không bao giờ làm loại chuyện hai mặt như vậy mà, bán đứng bạn bè... Ài, em thật sự không làm được đâu."
Lâm Du Dã: "Ngày 11/11 anh giúp em quét sạch giỏ hàng."
"Vậy thì được." Lâm Lang được hời mà còn tỏ vẻ: "Nể tình chúng ta là anh em nên em mới miễn cưỡng đồng ý yêu cầu vô lý của anh đấy."
Lâm Du Dã cũng hờ hững đáp một câu đủ ác: "Hai mươi năm trước, ngày cậu anh nhặt em về, tuyết rơi rất lớn."
Lâm Lang: "..."
Lúc này, Nam Vận từ trong phòng tắm đi ra, tò mò hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Lâm Lang mặt không biến sắc: "Anh ấy hỏi tớ cậu đang ở đâu, tớ nói là đang rửa mặt."
"Ồ." Nam Vận nhận lấy máy tính bảng trên tay cô ấy, đi về phía ban công.
Lâm Lang khẽ nói: "Xồi ôi, không phải chỉ là gọi video thôi sao? Có gì xấu mà phải tránh tai mắt người khác hả?"
Nam Vận không quay đầu mà nói, "Không phải là sợ cậu làm cậu sốc hay sao."
Lâm Lang: "..." Cẩu độc thân cảm thấy bị xúc phạm.
_
Ở góc ban công có một cái ghế đẩu, Nam Vận ngồi trên ghế, cầm cao máy tính bảng lên, nhìn thấy Dã Tử trên màn hình, khóe môi cô cong lên.
Một nụ cười cũng xuất hiện trên gương mặt của Lâm Du Dã.
Background bên video kia là ghế sô pha ở nhà, Nam Vận ấm giọng hỏi: "Anh vừa về đến nhà à?"
Lâm Du Dã gật đầu: "Ừm."
Đã gần 10h tối mới về, Nam Vận hơi đau lòng: "Sao ngày nào anh cũng phải về muộn vậy?"
Lâm Du Dã cũng ăn ngay nói thật: "Dạo này công ty khai thác hạng mục mới, có hơi nhiều việc."
Nam Vận: "Ngày mai có phải tăng ca nữa không?"
Ngày mai sẽ không tăng ca, nhưng phải đi xã giao. Tuy rằng không phải chuyện không thể nói, nhưng anh không thể nói thật với cô, cho nên Lâm Du Dã chỉ có thể trả lời: "Có."
Dù đã biết trước đáp án sẽ như vậy, nhưng Nam Vận vẫn không khỏi thở dài, cô khó chịu: "Cục than đen thành tinh Lục Dã kia không thể xa anh một ngày à. Anh ta còn dính anh hơn cả em."
Lục Dã: "..."
Nam Vận lại hỏi: "Tối mai mấy giờ anh về?"
Lâm Du Dã trả lời ngay tắp lự: "Anh sẽ cố gắng về sớm."
Nam Vận hơi nheo mắt, nhìn chăm chú Dã Tử trên màn hình, cô khẽ hỏi: "Lần nào anh cũng nói với em là phải tăng ca, không phải lừa em đấy chứ?" Thật ra cô cũng không nghi ngờ gì anh, chỉ là đột nhiên muốn nghẹo anh chút thôi.
Trong lòng Lâm Du Dã không khỏi hoảng sợ, nhưng vẻ mặt lại không chút biến sắc: "Sao anh phải lừa em?"
Nam Vận: "Lừa em thì sẽ không phải về nhà, sau đó quang minh chính đại ra ngoài giở trò lưu manh."
Lâm Du Dã dứt khoát trả lời: "Anh chưa bao giờ gây rối bên ngoài."
Nam Vận nở nụ cười: "Sao anh nghiêm túc vậy? Em chỉ đang trêu anh thôi."
Lâm Du Dã không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Nam Vận cũng không quên cảnh cáo một câu: "Dù sao thì anh tốt nhất đừng để em biết anh lấy cớ tăng ca để lừa em. À không, phải là đừng để em phát hiện ra anh lừa em, nếu không em sẽ không bao giờ về nhà với anh nữa."
Lâm Du Dã: "....... Ừm."
_
10h30 là tắt đèn, cả hai trò chuyện đến tận 10h20 mới cúp máy.
Nam Vận bước khỏi ban công đã ngửi thấy mùi thịt nướng thơm nức mũi — ba chị em thân của cô đang túm tụm ngồi một chỗ ăn xiên nướng vừa được giao đến. Cô nhất thời không vui: "Ba người ngồi ăn ngon như thế mà không gọi tớ?"
Ngô Đồng đáp: "Ba đứa mình không phải đang ăn thịt nướng, mà là ăn cơm tró."
Lâm Lang: "Hahahahahaha."
Lưu Niệm hất cằm chỉ về hướng mặt bàn: "Chúng tớ có chừa phần cho cậu đấy."
"Tớ biết các cậu còn yêu tớ mà!" Nam Vận nhanh nhảu đi tới bàn ngồi xuống, cô không quan tâm rằng mình đã đánh răng rồi, ăn trước rồi tính sau, cùng lắm là đánh răng lại chứ gì đâu.
Lưu Niệm và Ngô Đồng đã ăn hết phần của mình nên đứng dậy đi tắm rửa trước. Lâm Lang ăn chậm, vừa gặm bắp vừa chậm rãi lật xem album ảnh trước mặt.
Nam Vận ngồi bên cạnh tò mò hỏi: "Cậu đang xem cái gì đấy?"
"Sổ giới thiệu vật phẩm sắp được đấu giá." Lâm Lang trả lời, "Tháng sau sinh nhật tớ, ba đưa tớ xem