Hai người họ mua vé xem phim suất chiếu 2 giờ chiều, phim kéo dài 120 phút. Đến 4 giờ chiều, bộ phim vừa kết thúc thì Nam Vận liền về nhà.
Sáng nay trước khi lái xe đi, cô còn cố ý đem chiếc xe đạp để vào ô để xe, giữ lại vị trí cũ của xe điện, bảo đảm rằng sau khi mình trở về vẫn có thể dựng xe điện vào vị trí đó, từ đó giảm thiểu xác suất bị bắt được.
Khi khóa xe, ngay cả hướng đặt của khóa phòng trộm cô cũng để đúng vị trí giống y hệt như trước khi xuất phát.
Loay hoay Trong nhà xe mười mấy phút, chắc chắn không có sai sót gì nữa, cô mới yên tâm về nhà.
Nhưng người tính không bằng trời tính, vừa mở cửa ra cô đã trông thấy Dã Tử.
Lâm Du Dã ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô, hờ hững hỏi: “Đi đâu vậy?”
Nam Vận chột dạ, không dám nhìn vào mắt của anh, vừa cúi đầu thay giày vừa ra vẻ bình tĩnh trả lời: “Em đi chơi với Lâm Lang.”
Giọng nói của Lâm Du Dã nhẹ nhàng cất lên: “Đi kiểu gì?”
Nam Vận vừa nghe anh nói câu này thì biết mình lộ tẩy rồi, không dám nói tiếp nữa. Thay giày xong, cô đi về phía anh, sau đó giống như một chú mèo nhỏ ngồi vào lòng anh, bắt đầu ôm eo anh làm nũng: “Dã Tử, lần sau em không dám nữa.”
Lâm Du Dã vẫn nghiêm mặt như cũ: “Em giỏi thật, biết cả cạy khóa rồi.”
Nam Vận: “Nhiều thêm một loại kỹ năng thì nhiều thêm một con đường sống mà.”
Lâm Du Dã nín cười: “Em nói còn rất có lý?”
Nam Vận: “Em không có lý, em nào dám có lý chứ, lời anh Lâm của em nói mới là chân lý.”
Cô gái nhỏ càng ngày càng lươn lẹo.
Lâm Du Dã nhịn không được, nhẹ nhàng nắm lấy cái cằm của cô, bất đắc dĩ nói: “Em đó!”
Vừa thấy anh cười, Nam Vận không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó lá gan của cô cũng to ra, bắt đầu ngụy biện cho chính mình: “Em thì làm sao? Không phải em chỉ cạy cái khóa thôi sao? Chung quy cũng là do chất lượng ổ khóa trên ngăn kéo của anh không được tốt.”
Lông mày Lâm Du Dã khẽ nhướng lên: “Lại còn trách anh?”
“Sao lại không trách anh? Nếu như không phải anh giam cầm Tiểu Hồng của em lại, em cũng không đến mức phải đi đến bước cùng là cạy khóa.” Nam Vận càng nói càng có lý: “Còn nữa, anh cũng hay thật đó, đặt nhiều khóa mô hình trong ngăn kéo như vậy. Làm cả thủ thuật che mắt với em sao?”
Thật ra những chiếc chìa khóa đó đều là thật, không có một cái mô hình nào.
Lâm Du Dã cũng là sau khi về nhà mới phát hiện cô gái nhỏ giỏi như vậy, còn cạy được cả ổ khóa ngăn kéo của anh. Trước khi cô gái nhỏ về nhà, anh cứ mải suy nghĩ xem nên giải thích với cô như thế nào về những chiếc chìa khóa này, không ngờ cô lại nghĩ những thứ đó đều là mô hình, vì thế mọi khó khăn đều được giải quyết dễ dàng.
Anh khẽ thở dài, ra vẻ tiếc nuối: “Đặt vào nhiều chìa khóa như vậy cũng không che mắt được em.”
Nam Vận bất mãn nói: “Anh nghĩ em là đứa ngốc sao? Không phân biệt được chìa khóa của xe điện với chìa khóa ô tô sao?”
Lâm Du Dã cố ý trêu cô: “Là anh đánh giá thấp em rồi. Lần sau đến chợ bán buôn, anh sẽ mua một đống chìa khóa xe điện về.”
Nam Vận tức đến bật cười: “Anh thật đáng ghét!”
Lâm Du Dã cũng nở nụ cười, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trong lòng một lúc, anh nhỏ giọng hỏi một câu: “Hôm nay chỉ có em và Lâm Lang thôi sao?”
Nam Vận vô thức nghĩ tới Quý Mạch Thần, có điều cô không dám nói thật với Dã Tử, sợ nổ cả vại dấm, mặt không đổi sắc trả lời: “Ừm, chỉ có hai bọn em.”
Thật ra cô cũng không nói dối, phần lớn thời gian hôm nay cô đều ở cùng Lâm Lang, Quý Mạch Thần chỉ là khúc nhạc dạo ngắn ngủi mà thôi.
Lâm Du Dã cũng không hỏi thêm gì nữa, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, tiếp đó thì không nói gì, im lặng ôm cô gái nhỏ của anh, nhưng lông mày vẫn hơi nhíu lại, tựa hồ đang suy nghĩ về việc gì đó khiến anh rối rắm.
Nam Vận ngoan ngoãn tựa vào ngực anh, cũng không chú ý đến vẻ mặt của anh. Qua một lúc, cô bỗng nhiên kêu lên một tiếng: “Dã Tử.”
Lông mày Lâm Du Dã bỗng chốc giãn ra, dịu dàng nói: “Sao vậy?”
Nam Vận ngẩng lên, tròn mắt mong đợi nhìn anh: “Em hơi đói.” Vì buổi trưa không có nhiều thời gian, cô và Lâm Lang cũng không ăn được nhiều, cho nên đói cũng nhanh.
Lâm Du Dã: “Muốn ăn cái gì?”
Nam Vận quyết đoán lựa chọn nịnh nọt: “Gì cũng được, chỉ cần là cơm mà anh Lâm của em làm, em đều thích ăn.”
Lâm Du Dã bất đắc dĩ cười cười, buông cô ra, đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Anh đi nấu cơm.” Sau đó đi về hướng nhà bếp.
Nam Vận lại nằm trên sô pha một lúc, không có việc gì làm nên dứt khoát đi tắm một cái.
Hôm nay anh toàn làm món cô thích ăn: Tôm rang cay nồng, đậu hũ Ma Bà, nấm hương xào với rau xanh, sườn kho, còn có một một bát canh nấm tuyết táo đỏ lớn.
4 món 1 canh, còn toàn là món ngon, quả thực là một bữa tối xa hoa.
Khi Lâm Du Dã bưng hai bát cơm trắng từ trong bếp đi ra, Nam Vận không khỏi hỏi anh một câu: “Hôm nay là ngày gì vậy? Sao bữa tối lại phong phú thế?”
Hôm nay không phải là ngày đặc biệt gì, chẳng qua là Lâm Du Dã đã thông qua Lâm Lang biết được cô đã gặp Quý Mạch Thần, trong lòng sinh ra cảm giác nguy cơ, cho nên mới làm một bàn bữa tối thịnh soạn như vậy để lấy lòng cô gái nhỏ.
Nhưng anh chắc chắn sẽ không nói thật với cô, mà cố ý chọc cô: “Ngày quan trọng như thế mà em cũng quên được sao?”
Thời khắc đó Nam Vận vừa sửng sốt vừa sợ hãi, bởi vì cô hoàn toàn không nhớ ra hôm này là ngày quan trọng gì.
Kỷ niệm tròn 5 năm bên nhau? Không đúng, ngày kỷ niệm cũng là ngày sinh nhật cô, mà sinh nhật cô là vào tháng sau, không phải hôm nay.
Sinh nhật của Dã Tử? Cũng không đúng, sinh nhật năm nay của anh đã qua lâu rồi.
Hôm nay cũng không phải là ngày lễ tình nhân.
Đầu óc của Nam Vận liên tục hoạt động, nhưng vẫn nghĩ mãi không ra, cuối cùng, cô lí nhí hỏi một câu: “Rốt cuộc là ngày gì vậy?”
Lâm Du Dã cười đáp lại: “Chọc em chơi thôi.”
Nam Vận tức nổ phổi: “Anh vui tính thật đấy!”
Món ăn hôm nay vô cùng hợp khẩu vị của cô, nên khi ăn cơm Nam Vận ăn rất ngon, một lúc đã ăn hết 2 bát cơm cộng thêm một chén canh.
Hậu quả của việc
ăn nhiều là có chút căng bụng, cần phải đi tiêu cơm. Thế là sau khi ăn cơm xong, Lâm Du Dã lại dẫn cô gái nhỏ xuống tầng đi bộ.
Gió đêm mùa thu khá mát mẻ, trong khu chung cư rất náo nhiệt, có không ít người ăn cơm xong cũng xuống đây đi dạo. Nam Vận và Lâm Du Dã tay nắm tay, chậm rãi thong thả đi vòng quanh khu chung cư.
Nam Vận còn vừa đi vừa dùng một tay xoa xoa bụng, trông rất giống phụ nữ mang thai.
Cứ đi như vậy thì gặp được một cặp vợ chồng trẻ, hai người này cũng đang tay trong tay.
Một tay khác của người đàn ông đang dắt một con chó lông vàng, tư thế đi đứng của người phụ nữ thì lại giống y hệt với Nam Vận, vừa đi vừa xoa bụng, nhưng người ta là mang thai thật, vừa nhìn là biết không ít tháng rồi, cái bụng đã nhô ra rất cao.
Nam Vận hơi lúng túng.
Nhưng chuyện càng xấu hổ hơn nữa còn ở phía sau. Cô vô thức chạm mắt với người phụ nữ kia, mà tính cách của người phụ nữ mang thai khá hướng ngoại, còn cười với cô một cái, tò mò hỏi một câu: “Cô mấy tháng rồi?”
“……”
Lúc này mà trả lời là “Tôi không có thai” thì hình như còn khó xử hơn trả lời là “Tôi có thai”.
Im lặng trong chốc lát, cô chỉ đành trợn tròn mắt nói dối: “Vừa tròn 2 tháng.”
“Vậy cô vẫn chưa qua thời kỳ nguy hiểm đâu.” Người phụ nữ có lòng tốt nhắc nhở: “Phía trước đang sửa đường, có cái hố, cô cẩn thận một chút.”
Nam Vận khóc không ra nước mắt, còn không thể không ngỏ ý cảm ơn: “Được, cảm ơn cô.”
Lâm Du Dã nhịn cười nãy giờ, đợi sau khi cặp vợ chồng kia đã đi xa, anh mới không nhịn được nữa mà thấp giọng bật cười.
Nam Vận thẹn quá hóa giận: “Anh cười cái gì? Ai bảo anh làm bữa tối ngon như vậy? Nếu không em sẽ ăn đến căng bụng thế này sao?”
Lâm Du Dã cố nhịn cười lại, dáng vẻ nghiêm túc nói: “Tại anh, đều tại anh, em đừng tức giận, dễ ảnh hưởng đến đứa nhỏ.”
Nam Vận tức giận, giơ tay đập vào ngực anh mấy cái: “Anh thật đáng ghét!”
Lâm Du Dã không trêu cô nữa, chân thành nói: “Đợi sau này kết hôn rồi, chúng ta cũng nuôi chó đi.”
Nam Vận nghĩ nghĩ, cảm thấy ý kiến này cũng không tệ nên gật gật đầu: “Được!”
Lại đi thêm mấy vòng trong khu chung cư, đến gần 9 giờ tối hai người mới về nhà.
Nam Vận vừa nãy đã tắm rồi, nên khi về nhà cô chỉ rửa ráy đơn giản một chút rồi chui vào trong chăn.
Lúc Dã Tử đi tắm thì cô ôm chiếc máy tính bảng xem phim, vừa mới xem chưa được 15 phút, di động đang đặt bên gối đột nhiên rung lên.
Cô ấn vào nút tạm dừng, cầm di động lên nhìn, là Quý Mạch Thần gửi tin nhắn cho cô: [Ngày mai có thời gian không? Tớ mời cậu ăn cơm.]
Nam Vận hiểu rõ ý của cậu ta, khéo léo từ chối: [Ngày mai tôi đi học rồi.]
Quý Mạch Thần nhắm mắt làm ngơ: [Ngày mai tớ đến đón cậu.]
Lần này Nam Vận thẳng thừng từ chối: [Tôi không cần cậu mời cơm.]
Quý Mạch Thần không trả lời tin nhắn của cô nữa.
Nam Vận bất đắc dĩ thở dài, có chút không biết phải làm sao, lúc này, cánh cửa nhà tắm bỗng nhiên mở ra, là Dã Tử vừa mới tắm xong đi ra.
Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng quanh hông, vai rộng eo hẹp, làn da trắng sáng, làm người ta nhìn thấy mà khao khát.
Trong lòng Nam Vận hoảng hốt, sợ anh phát hiện ra cái gì, lập tức đặt di động xuống.
Lâm Du Dã lên giường thì trực tiếp ôm cô vào trong lòng.
Trên người cô gái nhỏ chỉ mặc một chiếc váy ngủ.
Nam Vận không có ham muốn lắm, bởi vì tối qua thật sự là quá mệt rồi, cho nên đẩy đẩy anh: “Hôm nay em không muốn.”
Động tác của Lâm Du Dã khựng lại.
Tại sao cô ấy không muốn?
Bởi vì hôm nay gặp được Quý Mạch Thần sao?
Nhưng từ trước tới nay anh không bao giờ cưỡng ép cô gái nhỏ của mình, đè nén lại cảm giác khô nóng trong thân thể, buông lỏng cô ra, không nói một lời mà nằm lại lên giường.
Bầu không khí có hơi gượng gạo.
Nam Vận cảm nhận được có gì đó là lạ, lúc trước cũng có khi cô không muốn, mặc dù anh trước giờ không ép buộc cô, nhưng trước khi buông cô ra vẫn luôn trêu chọc cô một phen, chưa bao giờ trực tiếp kết thúc như lần này.
Cô nhẹ nhàng ôm anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh giận à?”
Lâm Du Dã đáp gọn lỏn: “Không có.”
“Anh rõ ràng là đang giận.” Nam Vận hơi uất ức, giải thích: “Tối qua em bị mệt quá rồi, cho nên mới không muốn.”
Lâm Du Dã ôm lấy cô gái nhỏ của anh, dịu dàng nói: “Mệt thì ngủ sớm chút đi, ngày mai còn phải đi học.”
“Ừm.” Mặc dù ngoài miệng đáp ứng, nhưng Nam Vận lại không có ngủ, cô đang phân vân không biết có nên nói cho anh về chuyện hôm nay cô gặp Quý Mạch Thần hay không.
Nếu nói với anh, sợ anh ghen, nhưng nếu không nói cho anh, sớm muộn gì anh cũng sẽ biết, đến lúc đó, nói không chừng sẽ tạo ra hiểu lầm lớn hơn.
Mà mấy ngày nữa Quý Mạch Thần kiểu gì cũng đến tìm cô, lúc đó mà bị anh bắt gặp thì càng không thể nói rõ được nữa.
Băn khoăn hồi lâu, Nam Vận vẫn quyết định nói ra sự thật với anh.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Dã Tử, em có chuyện muốn nói với anh.”
Lâm Du Dã: “Chuyện gì?”
Nam Vận: “Hôm nay em gặp được Quý Mạch Thần.”