*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tất cả người nhà họ Bạch đều biết kỹ thuật chơi cờ của Bạch Nhữ Minh rất giỏi, bọn họ vốn dĩ đều cho rằng tên nhóc thối họ Lục này chỉ đang múa rìu qua mắt thợ, ai ngờ cậu ta dám từ chối chấp quân, còn đưa ra yêu cầu nigiri?
Là thật sự có trình hay chỉ đang phồng má giả làm người mập?
Bầu không khí trong phòng khách bỗng chốc trở nên quái dị.
Bà ngoại, mợ và chị dâu đều liếc mắt nhìn nhau trong im lặng, trong vẻ mặt đều mang theo kinh ngạc. Hai anh em Bạch Tinh Phạn và Bạch Tinh Lan cũng đối mắt nhìn nhau, thần sắc của người trước mang theo vài phần nghiền ngẫm, tỏ vẻ khá hứng thú với ván cờ sắp tới, vẻ mặt của người sau thì tràn ngập khinh thường, hiển nhiên đã nhận định rằng cái tên họ Lục kia chỉ đang phồng má giả làm người mập.
Bạch lão gia tử không khỏi nhìn Lục Dã thêm một cái, đôi mắt hơi nheo lại.
Nam Vận thì căng thẳng đến mức không dám thở mạnh, nhìn giai nhà mình với vẻ mặt không thể tin nổi, cảm thấy yêu cầu anh đưa ra quả thật là có chút điên khùng, nếu mà thắng thì còn tốt, nhưng lỡ như thua thì toang luôn, sẽ bị cả nhà chê cười mất!
Cô còn có chút sốt ruột, cảm thấy người này không biết giữ lại đường lui cho mình.
Bạch Nhữ Minh cũng kinh ngạc vạn phần. Mặc dù ông ấy không phải tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng trong những người chơi cờ nghiệp dư thì trình độ của ông ấy cũng được coi là hàng đầu. Thằng nhóc này mới nãy còn nói mình chỉ biết chút chút, ông ấy còn coi cậu ta là người mới nhập môn, cho nên mới chủ động nhắc đến chuyện nhường nước, nhưng không ngờ cậu ta còn muốn nigiri, giọng điệu rất bình tĩnh, rõ ràng là không sợ đối thủ.
Chẳng lẽ thực sự là một cao thủ sao?
Bạch Nhữ Minh cười nhạt một tiếng, đặt quân cờ đen trong tay về lại bát đựng cờ, nhẹ giọng dò hỏi: “Lục công tử đã từng thi đấu chuyên nghiệp rồi sao?”
Lục Dã cười một tiếng, giọng nói tự nhiên đáp: “Đẳng cấp nghiệp dư mà thôi.”
Nam Vận sững sờ, lại nhìn anh một cái.
Cô nhớ rõ là năm Dã Tử 13 tuổi đã tham gia thi đấu chuyên nghiệp, sau đó còn tham gia thêm mấy cuộc thi thăng hạng, nhưng anh không có dự định đi theo con đường chuyên nghiệp, chỉ coi cờ vây là một loại yêu thích mà thôi, cho nên sau khi lên đại học cũng không tiếp tục thi đấu nữa, mà chỉ tập trung vào lập nghiệp.
Rất dễ thấy, anh đang lừa cậu cô.
Nam Vận có chút bất an, lỡ như lời nói dối bị phơi bày thì anh sẽ tiêu mất, nhưng đồng thời lại cảm thấy có chút kích thích, dù sao trong tất cả mọi người có mặt ở đây chỉ có mình cô biết Dã Tử là hạng chuyên nghiệp, chỉ cần cô không nói, thì sẽ không ai biết được.
Bạch Nhữ Minh hỏi tiếp: “Nghiệp dư đẳng mấy?
Lục Dã mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng cất tiếng: “Đẳng 5 thôi.”
Trong quy tắc cờ vây, giai đoạn nghiệp dư nâng cao có 8 đẳng, chỉ có đẳng 5 và trên đẳng 5 mà lại là tuyển thủ nghiệp dư dưới 25 tuổi, mới có tư cách đi tham gia cuộc thi phân hạng chuyên nghiệp, tuyển thủ được đậu trong cuộc thi mới có thể lấy được hạng sơ đẳng chuyên nghiệp.
Cờ vây là một môn cao thâm khó lường, có thể so với ngộ đạo, cực kỳ coi trọng năng khiếu và thiên phú, phần lớn cao thủ cờ vây đều thành danh từ thời niên thiếu, cho nên mới có câu “20 tuổi không thành danh thủ quốc gia, thì cả đời vô vọng.”
Bạch Nhữ Minh học cờ muộn, chưa từng đi thi chuyên nghiệp, nhưng lại có bằng đẳng 7 nghiệp dư, trình độ còn cao hơn trình sơ đẳng chuyên nghiệp một chút.
Ông ấy nghĩ thầm, tuổi của thằng nhóc họ Lục này không còn nhỏ nữa, mới là 5 đẳng nghiệp dư, hiển nhiên không phải là người có thiên phú, còn dám kiêu ngạo như vậy, quả thật không biết trời cao đất dày, nên không khỏi có chút bất mãn– Chỉ với tên nhóc thối nhà cậu mà cũng muốn cưới A Vận nhà chúng tôi ư? Hôm nay nhất định phải giáo huấn cho cậu một trận thật ra trò!
Sau đó giọng nói ông ấy lạnh nhạt, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào nói: “Vậy thì nigiri đi.” Đồng thời từ trong bát đựng cờ lấy ra một quân đen đặt lên bàn cờ.
Lục Dã đặt mấy quân trắng vừa lấy ra từ trong bát đựng cờ lên trên bàn cờ, sau đó nhấc ngón trỏ và ngón giữa ở tay phải lên, dùng đầu ngón tay ấn nhẹ xuống hai quân cờ trắng, sắp xếp mấy quân cờ lộn xộn thành từng hàng hai quân chỉnh tề — Đây cũng là cách đếm thường thấy trong cờ vây, thường là tròn 5 hàng là một tổ, một tổ là 10 quân cờ.
Khi Lục Dã sắp xếp cờ, Nam Vận không chớp mắt nhìn chằm chằm tay giai nhà mình.
Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, trắng nõn như ngọc, vô cùng đẹp mắt, rất ứng với câu trong Kinh Thi: có người quân tử, như thiết như tha, như trác như ma*.
(*) Theo Truyện Đại Học nói rằng: như thiết như tha là nói việc học đạo lý, như trác như ma là nói về việc tu thân. Đây là một đoạn trích trong bài thơ Kỳ úc 1 trong tập thơ Kinh Thi.Bạch Nhữ Minh cũng đang quan sát tay của anh, nhưng mục tiêu là móng tay.
Tư thế chơi cờ vây là dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp quân cờ, nhấn đẩy quân cờ trên bàn cờ, động tác vô cùng phong nhã phóng khoáng, cho nên người đánh cờ lâu năm thường hay mài bằng móng tay ở ngón trỏ.
Có lúc, chỉ cần nhìn móng tay ngón trỏ của một vị kỳ thủ cũng có thể phán đoán ra trình độ của người đó.
Móng tay của Lục Dã, là bằng.
Bạch Nhữ Minh không khỏi có chút ngạc nhiên, xem ra thằng nhóc này cũng có chút tài năng, dù cho không phải là loại có thiên phú, thì cũng là loại chăm chỉ, nếu không móng tay sẽ không bị mài bằng.
Không thể khinh địch được.
Lục Dã rất nhanh đã xếp xong cờ, tổng cộng 7 viên. Vừa rồi Bạch Nhữ Minh lấy ra một quân cờ, đoán là lẻ, đoán đúng rồi, cho nên ông ấy sẽ đi quân đen.
Người đi quân đen thông thường sẽ đặt nước cờ ở góc trên bên phải gần điểm sao, bởi chỗ đó cách đối thủ gần nhất, xem như một loại phương thức biểu thị cung kính.
Bạch Nhữ Minh đặt nước cờ đầu tiên ở góc trên bên phải có tọa độ (4,17).
Nước cờ đầu tiên Lục Dã đặt ở điểm sao góc trên bên trái.
(*) Số 1 trên hình là vị trí đặt cờ của Bạch Nhữ Minh, số hai là của Lục Dã.Cờ vây cũng như đánh trận, trước khi chính thức tấn công, quan trọng nhất chính là bày binh bố trận.
Trong cờ vây, 50 nước đầu đều là bày bố, nhưng cao thủ so chiêu thì biến hóa vô tận, thế cờ của Bạch Nhữ Minh có chút sắc bén, nhanh chóng chiếm cứ ưu thế, cho nên còn chưa đi đến 20 nước, đã triển khai tiến công vào góc mà Lục Dã chiếm được đầu tiên.
Thế cờ của Lục Dã cũng giống như người, nhìn như ôn hòa ấm áp, kì thực lại ẩn giấu lưỡi đao. Bạch Nhữ Minh tiến công, anh cũng không phát động chém giết với ông ấy, nhưng lại không từ bỏ chống đỡ hoàn toàn.
Cuối cùng góc kia vẫn rơi vào tay Bạch Nhữ Minh.
Người ngoài nghề chỉ có thể xem náo nhiệt, người nhà họ Bạch vây xem còn cho rằng Bạch Nhữ Minh vừa lên đã cho thằng nhóc thối họ Lục một đòn cảnh cáo, không khỏi có chút mừng rỡ.
Bạch Tinh Lan nhướng mày với anh trai, vẻ mặt như đang ăn mừng sớm — Xem đi, em đã nói tên nhóc kia không được mà!
Bạch Tinh Phạn ngoảnh mặt làm ngơ, mặt không đổi sắc nhìn về bàn cờ. Mặc dù anh ta không hiểu về cờ vây lắm, nhưng luôn cảm thấy tên nhóc họ Lục sẽ không dễ thua như vậy, nhất định còn có hậu chiêu.
Nam Vận cũng không hiểu cờ, thấy quân trắng bị quân đen chiếm đất, cô còn nghĩ rằng giai nhà mình ra trận bất lợi rồi, nội tâm bắt đầu hồi hộp thấp thỏm, sợ anh bị thua.
Cả phòng khách, chỉ có Bạch lão gia tử có thể xem hiểu.
Tuy Bạch Nhữ Minh chiếm được một góc, nhưng lại mất đi khung, Lục Dã sớm đã xây tường đồng vách sắt ở vòng ngoài của cái góc, số mất đi còn nhiều hơn số lấy được.
Mặc dù trong cờ vây có câu “góc vàng, cạnh bạc, bụng đồng”, nhưng điều này chỉ đúng với phần lớn người mới học, còn đối với cao thủ, quan trọng nhất là bố cục lúc đầu, mặc kệ là điểm sao, cạnh hay là bụng, chỉ cần có lợi với đại cục thì đều là vàng cả. Cũng như đánh trận, mặc kệ là tòa thành kia có gì, chỉ cần có lợi cho chiến cuộc bên ta, thì đó chính là vùng cần giao tranh.
Lục Dã bỏ nhỏ đổi lớn, Bạch Nhữ Minh lại là bỏ lớn đổi nhỏ. Nhưng tình huống này, Bạch Nhữ Minh đánh đến một nửa rồi mới phát hiện ra, do Lục Dã không từ bỏ kháng cự với ông ấy, cho nên lực chú ý của ông ấy đều đặt hết lên trận chém giết với quân trắng, không hề phát hiện ra ngoài tiến công ra, anh còn tạo thế ở vòng ngoài.
Đổi cách nói khác, thằng nhóc này ý không ở trong lời, vẫn luôn giả vờ tiến công, mê hoặc ánh mắt của ông ấy.
Nhưng đợi đến khi ông ấy phát hiện ra thì cũng đã muộn rồi, đại thế ở vòng ngoài đã mất, trong góc còn đang chém giết, nếu như từ bỏ thì cái gì ông ấy cũng không lấy được, chỉ có thể tiếp tục công góc, khi cuối cùng cũng chiếm được góc, ông ấy vẫn mất đi thế chủ động.
Sau khi Lục Dã bày xong bố cục trên góc này xong, liền từ bỏ giằng co với quân đen, tiến công ngược lại về phía góc của đối phương. Lần này anh không tiếp tục ẩn giấu lưỡi dao nữa, thế cờ trở nên sắc bén mạnh mẽ.
Thế cục trên bàn cờ dần đi đến trung bàn chiến, hai bên đen trắng tiến vào hỗn chiến.
Kỳ phùng địch thủ là một chuyện chỉ có thể gặp mà không thể cầu, mặc dù Bạch Nhữ Minh có chút không chống đỡ được sự vây bắt của quân trắng, nhưng lại càng đánh càng hưng phấn, càng đánh càng quên mình, thậm chí đã quên luôn bản thân mang theo nhiệm vụ giáo huấn thằng nhóc họ Lục này mới đến đánh cờ với cậu ta.
Người trong cuộc chuyên tâm chăm chú, như đã nhập định, hai tai không nghe thấy bất kỳ điều gì xung quanh nữa, còn người ngoài cuộc lại nóng ruột nóng gan, đứng ngồi không yên.
Cờ trên bàn càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng loạn, hai quân đen trắng dày đặc đan xen nhau, người không hiểu gì tất nhiên là xem không hiểu, nhưng lại muốn biết kết cục, cho nên mọi người vẫn kiên trì vây xem tình hình chiến đấu.
Đạo lý xem cờ không nói là quân tử ai cũng hiểu, nên thời điểm Lục Dã và Bạch Nhữ Minh đánh cờ, không một ai nói chuyện.
Huống chi cao thủ giao đấu cũng tự mang một khí thế mãnh liệt trấn áp mọi thứ, nên không ai dám tùy ý nói chuyện.
Trong lúc nhất thời, trong phòng khách chỉ còn lại âm thanh “cạch cạch” của quân cờ hạ xuống.
Nam Vận căng thẳng không dám thở mạnh, sợ ảnh hưởng đến giai nhà mình, vừa không chớp mắt nhìn bàn cờ, vừa âm thầm gào thét trong lòng: Dã Tử, anh nhất định phải thắng! Phải thắng! Phải thắng!
Trung bàn kết thúc, tiến vào trận chiến thu quan.
Bạch Nhữ Minh tính sơ số ‘mắt"(*) của mình một chút, chí ít cũng phải ít hơn 20 mắt so với quân trắng, chỉ cần Lục Dã không xảy ra vấn đề gì, ván này quân trắng thắng chắc rồi.
(*) Số mắt: số giao điểm trống được bao vây bởi các đám quân của một bên.Thằng nhóc thối này giả heo ăn thịt hổ, trình độ thực tế chắc chắn không đơn giản chỉ dừng lại nghiệp dư 5 đẳng.
Bạch Nhữ Minh không khỏi cười khổ trong lòng một tiếng, ông ấy đã 50 tuổi rồi, vậy mà lại thua trong tay một thằng nhóc thối mới 20 tuổi.
Mặc dù đã xác định mình thua chắc rồi, nhưng ông ấy cũng không nhận thua, bởi vì nửa đường nhận thua thì càng mất mặt hơn, cho nên mặc kệ thế nào cũng phải chơi hết ván cờ này.
Nhưng đánh được một lúc thì Bạch Nhữ Minh phát hiện, hình như thằng nhóc này đang nhường ông ấy, bất kể là về khí hay đấu kiếp(*), cậu ta đều sẽ vô tình hoặc cố ý nhường thế chủ động cho ông ấy, nếu không cũng là giả vờ không nhìn thấy, cố ý đặt cờ xuống mấy vị trí nhỏ chỉ có một mắt.
(*) Khí: hay còn gọi là điểm tự do, mọi quân cờ còn tồn tại trên bàn cờ phải có ít nhất một “điểm” (một giao điểm, được gọi là “điểm tự do”) ở trạng thái mở nằm giao cắt trực tiếp liền kề (trên, dưới, trái, hoặc phải), hoặc phải là một phần của một nhóm quân liên kết với nhau có ít nhất một điểm mở (“điểm tự do”) như vậy nằm bên cạnh chúng. Quân cờ hoặc nhóm quân cờ bị mất điểm tự do cuối cùng còn lại thì bị loại bỏ khỏi bàn cờ. Luật đấu kiếp: các quân cờ trên bàn không bao giờ được lặp lại một vị trí của quân cờ đã có ngay trước đó. Các nước đi tạo ra kết quả như vậy bị cấm, và do đó chỉ các nước đi ở vị trí khác trên bàn cờ được cho phép trong lượt đi đó.(Nguồn: Wiki)Không qua bao lâu, khoảng cách số mắt giữa quân đen và trắng đã được cân bằng.
Theo vị trí cuối cùng được quân đen lấp đầy, ván cờ này chính thức kết thúc.
Sau đó lại tiến hành xem xét chi tiết, xác định không chút sơ hở xong, Lục Dã nhẹ nhàng mở miệng, lịch sự khách sáo nói: “Chú Bạch, đếm đất thôi.”
Bạch Nhữ Minh gật đầu biểu thị đồng ý.
Không khí trong phòng khách lại bị đẩy lên cao trào lần nữa — Mọi người chờ đợi hơn một tiếng đồng hồ, chỉ để chờ đến thời khắc này, bây giờ cuối cùng cũng sắp biết được ai thắng ai thua rồi, bảo sao không kích động được chứ?
Bạch Tinh Lan lại liếc mắt nhìn anh trai, đồng thời hất cằm về phía bàn trà, dùng ánh mắt hỏi: Anh cảm thấy ai sẽ thắng?
Bạch Tinh Phạn không chắc chắn, khẽ lắc đầu.
Bạch Tinh Lan trừng mắt nhìn anh ta — Đến nước này rồi còn lắc đầu? Chắc chắn là ba chúng ta!
Khi Lục Dã và Bạch Nhữ Minh đếm đất, tim của Nam Vận đã nhảy đến tận cổ họng
rồi, nhìn chằm chằm bàn cờ dần dần trở nên ngay ngắn chỉnh tề, mà căng thẳng đến cực điểm.
Nếu như Dã Tử bị thua, nhất định sẽ bị chê cười.
Khi đếm đất, đếm một nửa là được, hai người họ đếm đất của quân đen.
Tính toán số mắt bị dọn trống ra, lại cộng thêm số mắt mà Dã Tử chiếm được.
Cuối cùng quân đen chiếm 184 mắt, quân trắng thắng với chênh lệch nửa mắt.
Mặc dù vẫn thua, nhưng Bạch Nhữ Minh rất vừa lòng thỏa ý, thời điểm biết được kết quả, ông ấy còn thở phào một hơi — dù sao thua nửa mắt còn hơn thua hai ba mươi mắt — cho nên ông ấy cũng không ăn vạ hay cảm thấy mất mặt, rất thẳng thắn nói với Lục Dã: “Ta thua rồi.”
Lời này vừa nói ra, như một quả lựu đạn được ném vào phòng khách, khiến cho mấy người phụ nữ nhà họ Bạch vừa chấn động vừa kinh ngạc.
Bạch Tinh Lan cũng vô cùng khiếp sợ, sững sờ nhìn ba mình, lại sững sờ nhìn Lục Dã, trên mặt viết đầy chữ không thể tin nổi.
Bạch Tinh Phạn ngược lại mười phần bình tĩnh, bởi vì kết quả này nằm trong dự đoán của anh ta.
Nam Vận vui mừng không thôi, dùng hết sức lực mới đè được cảm xúc kích động trong lòng xuống, nếu không cô đã trực tiếp nhảy cẫng lên rồi, sau đó cô lại lén lút nhìn ông ngoại một cái.
Bạch lão gia tử đang ngồi trên ghế sô pha, trên mặt lại không có chút ngạc nhiên nào, cũng không có kinh ngạc, tựa như đã sớm đoán được kết quả này.
Nhưng mà Bạch lão phu nhân vẫn nghi ngờ với kết quả này, tức giận nói với con trai: “Con chắc chắn là không tính sót chứ?” Thật ra không phải bà không tin con trai bị thua, mà là không phục — Rõ ràng là muốn giáo huấn thằng nhóc thối kia, sao lại bị người ta giáo huấn ngược lại rồi?
Bạch Nhữ Minh không khỏi có chút xấu hổ, thắng bại là chuyện thường của nhà binh, tuy thua cờ không phải chuyện mất mặt gì, nhưng ý ngĩa của ván cờ này không giống, ông ấy vốn muốn dạy cho Lục Dã một bài học, kết quả bị người ta dạy ngược lại, đây mới là chỗ mất mặt.
May mà người trong nhà không nhìn ra được khi thu quan tên nhóc này nương tay với ông ấy, bằng không lại càng mất mặt hơn.
Đúng lúc Bạch Nhữ Minh đang khó xử, Lục Dã nói với bạch lão phu nhân với giọng điệu ôn hòa: “Chơi quân đen phải chấp điểm, nếu như không chấp điểm, chú đã thắng rồi.”
Bạch Nhữ Minh ngây người, bỗng nhiên thả lỏng vài phần, trong lòng còn sinh ra mấy phần cảm kích với thằng nhóc thối này — thật biết cho người ta bậc thang để xuống.
Bạch lão phu nhân lập tức hỏi: “Chấp điểm là cái gì? Tại sao phải chấp điểm?”
Lục Dã kiên nhẫn giải thích cho lão phu nhân: “Chấp điểm là một quy tắc trong cờ vây. Quân đen được đi trước, chiếm được thế chủ động, cho nên khi tính điểm thì cần phải cộng cho quân trắng 7,5 điểm, nên bên đen phải đạt được 184,5 điểm mới được tính thắng, còn bên trắng chỉ cần 177 điểm là được tính thắng rồi.”
Bạch lão phu nhân không hiểu chấp điểm là gì, bà chỉ nghe hiểu hai câu cuối: “Vậy cũng là nói, số mắt của cậu không nhiều hơn quân đen, mà dựa vào chấp điểm mới thắng 0,5 điểm?”
Người hiểu về cờ đều biết, thua là thua, thắng là thắng, không liên quan xíu nào đến chấp điểm, người thua nhắc đến việc chấp điểm, chẳng qua chỉ là kiếm cớ cho thất bại của mình mà thôi.
Nhưng Lục Dã không phản bác câu nói này, ngược lại thuận theo lão phu nhân nói: “Đúng ạ, dựa vào vận may khi nigiri mà thắng hiểm thôi.”
Lúc này trong lòng lão phu nhân được cân bằng nhiều rồi, không truy cứu nữa.
Không chỉ có lão phu nhân, nội tâm của mợ và chị dâu cũng được cân bằng.
Bạch Tinh Lan khinh thường hừ một tiếng, cảm thấy tên nhóc này thắng không vẻ vang gì. Nam Vận giận tức đến thở phì phì trừng mắt nhìn anh ta — Rõ ràng chúng ta dựa vào thực lực để thắng!
Bạch Tinh Phạn khẽ nheo mắt, không khỏi nhìn Lục Dã với ánh mắt khác — Tên nhóc này, không đơn giản, đoán chừng thắng hiểm cũng là do cậu ta cố ý tạo thành, như vậy cậu ta không chỉ có thể thắng cờ, lại có thể cho ba anh ta một cái nhân tình, mà còn có thể trấn an lòng người, một công ba việc.
Trong lòng Bạch Nhữ Minh hiểu là Lục Dã tốt bụng cho ông ấy bậc thang, nhưng ông ấy cũng ngại được đằng chân lân đằng đầu, huống hồ ông ấy còn là trưởng bối, phải có phong thái của trưởng bối, thế nên cất tiếng giải thích cho anh: “Tiểu Lục rất lợi hại, không chấp điểm thì cậu ấy cũng có thể thắng con.”
Xưng hô của ông ấy với Lục Dã, đã từ “Lục công tử” biến thành “Tiểu Lục”.
” Hừ.” Bạch lão gia tử sầm mặt đứng dậy, vừa đi về phía phòng ăn vừa ra lệnh cho mọi người: “Đừng xem nữa, ăn cơm!”
Lục Dã không có lập tức đứng dậy, mà đi thu dọn bàn cờ, đồng thời còn vô cùng ngoan ngoan hiểu chuyện nói với Bạch Nhữ Minh: “Chú cứ đi trước đi ạ, cháu dọn là được rồi.”
Bạch Nhữ Minh vừa thu cờ vừa không chút để ý đáp: “Không sao không sao, chỉ mất mấy phút mà thôi.”
Nam Vận cũng không đi, vẫn chờ Dã Tử.
Sau khi hai người dọn xong, mới đứng dậy.
Bạch Nhữ Minh đã lâu lắm rồi không được đánh một ván cờ thỏa thích như thế, lúc đứng dậy, ông ấy còn như chưa thỏa mãn nói với Lục Dã: “Ăn cơm xong chúng ta chơi thêm ván nữa đi.”
Lục Dã không chút do dự, đáp ngay tắp lự: “Dạ được.”
Bạch Nhữ Minh cười lớn, sải bước lớn đi về phòng ăn, trông bóng lưng vô cùng phóng khoáng, rõ ràng đang hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui khi gặp được kỳ phùng địch thủ, thậm chí quên luôn cả chuyện tên nhóc họ Lục này là mục tiêu kháng chiến của cả nhà.
Nam Vận lặng lẽ kéo ống tay áo của Lục Dã, ánh mắt nhìn về anh mang theo ái mộ và sùng bái.
Lục Dã rất muốn kéo cô vào lòng, nhưng không thể không kiềm chế, hít sâu một hơi, ép buộc bản thân giữ vững sự tỉnh táo.
Nam Vận liếc mắt nhìn về hướng phòng ăn một cái, dùng giọng nói chỉ đủ để hai người nghe thấy nói: “Buổi tối chờ em.”
Âm thanh của cô gái nhỏ rất khẽ, rất mềm nhẹ, lại mang theo sức hấp dẫn vô tận, lập tức làm ngọn lửa trong lòng anh bùng lên.
Vẻ mặt Lục Dã trầm xuống mấy phần, như bùng cháy lên một ngọn lửa, cuống họng khô khốc, hầu kết chuyển động lên xuống một cái, khàn giọng “ừm” một tiếng.
Nam Vận buông tay áo anh ra, đi đến phòng ăn trước.
Bữa tối kết thúc, Bạch Nhữ Minh kéo Lục Dã đi đánh thêm trận cờ nữa, còn luôn miệng gọi “tiểu Lục”, rõ ràng là đã bị chính sách dụ dỗ của quân địch lay động rồi, cả nhà đều hận không thể rèn sắt thành thép, Bạch lão gia tử và Bạch lão phu nhân không thèm để ý đến đứa con trai phản bội kia nữa, mấy tiểu bối ở dưới thì không dám nói ông ấy.
Chỉ có vợ ông ấy Giang Lâm tức hổn hển nói: “Hôm nay là 30 Tết, không xem tiết mục cuối năm à? Cứ thích đi đánh cờ? Có gì vui mà suốt ngày đánh?”
Bạch Nhữ Minh bất đắc dĩ: “Bà không hiểu thì đừng nói lung tung, đánh xong ván thứ nhất thì phải đánh ván thứ hai chứ. Không đánh ván thứ hai thì sao biết mình sai sót chỗ nào? Lại nói, tiết mục cuối năm thì có gì hay? Càng ngày càng tệ, thà không xem còn hơn.”
Giang Lâm giận tới mức nghiến răng: “Muốn đánh thì kiếm chỗ khác mà đánh, đừng có chiếm chỗ trong phòng khách, mọi người còn phải xem tiết mục cuối năm nữa!”
Bạch Nhữ Minh: “Chúng tôi đi thư phòng.”
Nói xong, kéo Lục Dã đi.
Nam Vận cũng không xem tiết mục cuối năm, cô chỉ muốn ở bên Dã Tử, thế là cũng đi vào thư phòng.
Tám giờ tối, tiết mục cuối năm mỗi năm một lần đúng giờ bắt đầu, nam nữ già trẻ 8 người của nhà họ Bạch tụ tập trong phòng khách, nhưng lại không có chút bầu không khí vui vẻ nhộn nhịp như những năm trước.
Trong phòng khách, âm u đầy tử khí, bầu không khí nặng nề có thể so với quân doanh xuất binh bất lợi.
Mặc dù quân địch là đơn thương độc mã, thực lực lại vô cùng dũng mãnh, vừa lên đã dụ dỗ được một Đại tướng bên phe mình.
Vẫn là quá khinh địch rồi.
Bạch Tinh Lan dễ kích động nhất, dẫn đầu mở miệng, đánh vỡ bầu không khí âm u của “quân doanh”: “Sao ba cháu có thể phản bội được chứ?”
Trong giọng điệu của anh ta tràn ngập đau xót cùng phẫn nộ, vô cùng không hiểu được hành vi phản bội của ông bô nhà mình.
Bạch lão gia tử hừ lạnh một tiếng: “Ba cháu chẳng có yêu thích gì, chỉ thích chơi cờ vây, thằng nhóc thối kia không những vừa ý ba cháu, mà còn cho ba cháu bậc thang đi xuống khi bị thua cờ, ba cháu tất nhiên sẽ thích cậu ta rồi.”
Bạch Tinh Lan vẫn không phục: “Cậu ta có tư cách gì mà đưa bậc thang cho ba cháu xuống chứ? Không phải chỉ là dựa vào được chấp điểm mà thắng thôi sao?”
Bạch lão gia tử không để ý anh ta, nói với cháu trai cả: “Tinh Phạn, giải thích cho đứa em ngốc của cháu đi.”
Bạch Tinh Phạn bất đắc dĩ nhìn em trai mình: “Cậu thật sự cho rằng cậu ta thắng hiểm sao?”
Bạch Tinh Lan ngơ ngác, ba người phụ nữ nhà họ Bạch cũng ngơ ngác, đều ngạc nhiên nhìn về Bạch Tinh Phạn.
Bạch Tinh Phạn trầm ngâm trong chốc lát: “Mặc dù anh không hiểu về cờ, nhưng có thể cảm nhận được, cậu ta hẳn là rất giỏi, giỏi đến mức có thể khống chế được số mắt hai bên.”
Bạch Tinh Lan: “Đù má!”
Bạch lão gia tử lại hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ thì hiểu rồi chứ?”
Bạch Tinh Lan vẫn sững sờ: “Ba cháu không nhìn ra sao?”
Bạch lão gia tử: “Ba cháu không phải là đứa trẻ mới nhập môn, sao nó không nhìn ra được chứ?”
Bạch Tinh Lan lại càng không hiểu: “Vậy mà ông ấy vẫn phản bội?”
Bạch lão gia tử: “Chính vì cậu ta quá giỏi, ba cháu mới phản bội, đối với người say mê cờ mà nói, có thể đánh một ván với cao thủ là một vinh hạnh to lớn, huống chi thằng nhóc kia còn nguyện ý chơi ván thứ hai với nó, đối với tuyển thủ nghiệp dư, chuyện này là cơ hội chỉ gặp được chứ không cầu được.”
Biểu cảm của Bạch Tinh Lan như ăn phải ruồi: “Theo lời ông nói, ba cháu là bị thực lực của câu ta thu phục rồi ạ?”
Bạch lão gia tử chẫm rãi gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Có thể nói là như vậy.”
Bạch Tinh Lan: “…”
Bạch Tinh Phạn do dự trong chốc lát, hỏi ông nội: “Ông cảm thấy, tên nhóc này thế nào?”
Bạch lão gia tử hỏi ngược lại: “Cháu cảm thấy sao?”
Thật ra anh ta cảm thấy, khá được, thậm chí có chút đánh giá cao cậu ta, nhưng trước mặt người trong nhà, anh ta không dám nói thật ra, nếu không rất có khả năng sẽ bị đóng dấu “kẻ phản bội” lên người.
Nghĩ nghĩ, Bạch Tinh Phạn nói ra một đáp án chung chung: “Rất thông minh.”
Bạch lão gia tử gật gật đầu: “Đúng vậy, rất thông minh.”
Trong cuộc đối thoại của hai ông cháu, mang theo vài phần ngầm hiểu lẫn nhau.
Bạch Tinh Lan nhìn nhìn người này, lại nhìn nhìn người kia, hoàn toàn không hiểu được hai người họ đang nói cái gì: “Cho nên thì sao?”
Bạch lão gia tử: “Cho nên cậu ta có thể còn khó đối phó hơn Nam Khải Thăng nhiều!”
Bạch Tinh Lan: “Khó đến mức nào ạ?”
Bạch lão phu nhân cũng hỏi theo: “Đúng vậy, khó đến đâu?”
Bạch lão gia tử thở dài, lại nhìn về cháu cả: “Tinh Phạn, lại giải thích cho mọi người đi.”
Bạch Tinh Phạn biết đây là một nhiệm vụ ra lực mà không có kết quả tốt, sau khi nói ra đáp án, anh ta nhất định sẽ bị mắng, nhưng lại không thể cãi lời ông nội, hít sâu một hơi, anh ta mới mở miệng, từng câu từng chữ nói: “Nói không chừngchúng ta sẽ bị diệt toàn quân.”