Cứ Vậy Mà Yêu Em

Lâm ❤ Lâm (5): "Anh zai à, cậu phải nhanh lên, nắm bắt kịp thời vào”


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ Tiểu Nữu không hiểu lời chú nói, thắc mắc hỏi: “Nếu chú không bắt nạt dì Trứng Cuộn, vậy sao dì ấy lại đi mất rồi?”

Người vợ: “Tôi chỉ muốn anh ở cùng con nhiều một chút, chiều nay anh cũng không có chuyện gì, không nên dẫn con đi chơi sao?”

Từ Lâm Ngông không biết nên giải thích vấn đề này cho một đứa bé 3 tuổi như thế nào, dù sao đến cả bản thân anh cũng không rõ, nhưng nếu anh không giải thích, chắc chắn cháu gái nhỏ sẽ gặng hỏi đến cùng.

Triệu Béo: “Vậy thì càng không phải, không phải giờ chúng ta đang tham gia tiệc trăm ngày của con trai đường ca em ấy sao?”

Ngẫm nghĩ một lúc, anh quyết định chuyển luôn đề tài, vừa đạp ga xe vừa nói: “Tí nữa đến xưởng làm gốm, cháu muốn nặn cái gì?”

Ngẫm nghĩ một lúc, anh quyết định chuyển luôn đề tài, vừa đạp ga xe vừa nói: “Tí nữa đến xưởng làm gốm, cháu muốn nặn cái gì?”

Cô nghệ nhân: “Cậu không muốn kết hôn với bạn gái cậu là do sợ ly hôn sao?”

Từ Lâm Ngôn: “Cô ấy không phải bạn gái tôi, tôi độc thân.” Ngừng một chút, anh lại nói: “Tên khốn nạn như tôi, không xứng có bạn gái.”

Người mẹ im lặng, ngừng một chút, cô ấy thở dài: “Không muốn nặn nữa thì thôi, mẹ dẫn con đi ăn hamburger, sau đó chúng ta lại đi ngồi tàu lượn siêu tốc nhé?”

Từ Tiểu Nữu: “Ba cháu bảo cháu nặn tượng đất nhỏ.”

Đúng lúc này, đôi vợ chồng dẫn con đến làm gốm ngồi cách bọn họ hai bàn đột nhiên xảy ra tranh cãi kịch liệt, nguyên nhân là do người chồng chờ đợi đến mất kiên nhẫn, cảm thấy một mình mẹ đứa bé cùng con đi chơi là được, bắt anh ta đến cùng đơn thuần là chỉ lãng phí thời gian của anh ta, cho nên không ngừng lải nhải oán trách.

Từ Lâm Ngôn khinh thường: “Tượng đất nhỏ thì có ý nghĩa gì chứ? Chẳng có tí nghệ thuật nào cả, nghĩ cái nào lợi hại vào, chú nặn giúp cháu.”

Cháu biết quá nhiều rồi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc chú phát huy.

Từ Lâm Ngôn trầm ngâm trong giây lát: “Có lẽ cậu trai kia chỉ đơn thuần không dám kết hôn, sợ hãi hôn nhân tan vỡ.”

Từ Tiểu Nữu lại nhăn đôi chân mày nhỏ, băn khoăn một lúc, cô bé đành nói chuyện ba đã dặn dò ở nhà cho chú nghe: “Ba cháu nói chú không biết nặn cái khác, chỉ biết nặn tượng đất, ba còn dặn cháu phải ngoan ngoãn nghe lời, không được làm khó chú, bằng không chú sẽ rất mất mặt.”

Triệu Béo: “Cậu đi đâu?!”

Triệu Béo: “Đù má, Tiểu Lâm và tên mặt trắng kia cùng nhau đứng dậy rồi, hai người họ đi cùng nhau rồi, trông rất chi là thân mật!”

“……..”

Hít sâu vào một hơi, anh chém đinh chặt sắt, thế thốt cam đoan nói: “Ba cháu nói sai rồi, chú không những biết nặn tượng đất, chú còn biết nặn người ngoài hành tinh, người máy, người tối cổ, cái nào chú cũng nặn được!”

Từ Lâm Ngôn tức đến nổ phổi: “Ba cháu đánh, đánh….” Chỉ còn một chữ cuối cùng nữa, nhưng anh nghiến răng nhẫn nhịn nuốt chữ “rắm” vào bụng— trước mặt cháu gái nhỏ, tuyệt đối không thể nói bậy!

Thế này là ba cháu nghĩ cho chú đó sao?!

Từ Lâm Ngôn: “Cmn! Đây là một bài thơ sao?”

Mặc dù Từ Tiểu Nữu không biết người tối cổ là gì, nhưng cô bé vẫn toàn tâm toàn ý tin tưởng lời của chú mình nói: “Woa! Vậy cháu muốn một chú cún con!”

Đây là coi thường chú mà?!

Từ Lâm Ngôn tức đến nổ phổi: “Ba cháu đánh, đánh….” Chỉ còn một chữ cuối cùng nữa, nhưng anh nghiến răng nhẫn nhịn nuốt chữ “rắm” vào bụng— trước mặt cháu gái nhỏ, tuyệt đối không thể nói bậy!

Ba tháng sau, tại tiệc trăm ngày của con trai Lục Dã và Nam Vận, hai người họ không tránh khỏi phải chạm mặt, nhưng mà cũng không giao lưu nhiều, vội vàng lại khách sáo chào hỏi nhau, rồi người nào bận chuyện của người nấy.

Hít sâu vào một hơi, anh chém đinh chặt sắt, thế thốt cam đoan nói: “Ba cháu nói sai rồi, chú không những biết nặn tượng đất, chú còn biết nặn người ngoài hành tinh, người máy, người tối cổ, cái nào chú cũng nặn được!”

Vẫn chưa tới hai ngày cuối tuần, khách trong xưởng làm gốm chiều thứ sáu cũng không đông, sau khi Từ Lâm Ngôn dẫn cháu gái vào, sẽ có người hướng dẫn chuyên nghiệp đến chỉ họ nặn đất.

Mặc dù Từ Tiểu Nữu không biết người tối cổ là gì, nhưng cô bé vẫn toàn tâm toàn ý tin tưởng lời của chú mình nói: “Woa! Vậy cháu muốn một chú cún con!”

Khoảng 40p sau, Từ Tiểu Nữu dưới sự chỉ dạy của người hướng dẫn thành công nặn ra được một chú cún con, chú cô bé thành công ra một thứ chẳng ra đâu với đâu.

Từ Lâm Ngôn thở dài một hơi, nói với cháu gái nhỏ: “Không phải ai cũng hạnh phúc như cháu, có một người ba tốt.”

Trong bữa tiệc, Triệu Béo đột nhiên dùng cùi chỏ huých anh một cái, sau đó hất hất cái cổ béo núc về một hướng nào đó: “Anh zai, cậu xem bên kia kìa, người ngồi bên cạnh Lâm Lang có phải bạn trai em ấy không?”

Từ Lâm Ngôn nói khoác mà không biết ngượng: “Không phải chỉ là một con cún thôi sao, nặn!”

Từ Lâm Ngôn không ừ hử gì.

Vẫn chưa tới hai ngày cuối tuần, khách trong xưởng làm gốm chiều thứ sáu cũng không đông, sau khi Từ Lâm Ngôn dẫn cháu gái vào, sẽ có người hướng dẫn chuyên nghiệp đến chỉ họ nặn đất.

Người chồng cũng rất lý lẽ hùng hồn, vừa chửi vừa đáp: “Tôi cmn không đi kiếm tiền sao? Cô ngoại trừ ngày ngày ở nhà trông con thì chẳng làm cái gì cả, nếu như tôi không kiếm tiền, ai nuôi mấy người? Cùng nhau ra ngoài đường xin cơm à?”

Người hướng dẫn phát cho hai người một cục đất sét, sau đó bắt đầu dạy họ nặn cún con.

Lúc mới bắt đầu, Từ Lâm Ngôn tự tin cảm thấy, bản thân nặn giỏi hơn cháu gái là cái chắc, đến cuối cùng cháu gái nhỏ chắc chắn sẽ sùng bái mình.

Người vợ ban đầu còn nhẫn nhịn, dù sao nổi giận trước mặt con cũng không tốt, sau đó không nhịn nổi nữa, trực tiếp cãi nhau tay đôi với chồng: “Anh là ba con, anh không nên bớt chút thời gian đi chơi với con sao?!”

Anh cố gắng không trở thành một thằng khốn nạn trong khốn nạn.

Từ Lâm Ngôn đương nhiên hiểu đạo lý này, nếu đã không thể tiếp nhận tình cảm của cô, vậy thì đừng cho cô hi vọng hư ảo.

Tiếc rằng thực tế không hề như thế.

Từ Lâm Ngôn nói khoác mà không biết ngượng: “Không phải chỉ là một con cún thôi sao, nặn!”

Bàn tay nhỏ trắng trắng mềm mềm của Từ Tiểu Nữu vô cùng linh hoạt, vả lại, lúc nghe người hướng dẫn chỉ dạy thì cực kỳ chăm chú, vừa nghe là hiểu, hơn nữa còn là loại cả tay và não đều hiểu, chính là ví dụ điển hình của một học sinh ba tốt.

Lúc mới bắt đầu, Từ Lâm Ngôn tự tin cảm thấy, bản thân nặn giỏi hơn cháu gái là cái chắc, đến cuối cùng cháu gái nhỏ chắc chắn sẽ sùng bái mình.

Nữ nghệ nhân làm gốm ngồi đối diện hai chú cháu rất tán thành quan điểm của Từ Lâm Ngôn: “Đúng vậy, mỗi người đều có mệnh của riêng mình, không phải ai cũng có một người ba tốt, cũng không phải ai cũng có một người chồng tốt.” Sau đó, cô ấy lại bắt đầu kể về chuyện của người vợ ban nãy: “Người mẹ của bé trai nọ thường hay dẫn con trai đến đây học làm gốm, nhân viên chỗ này của bọn tôi đều cảm thấy cô ấy rất dịu dàng, cũng rất thân thiết, tuyệt đối là một cô gái tốt, một người mẹ tốt.”

Còn về phần chú cô bé…. lúc đi học thì là một tên học dốt, tốt nghiệp rồi, vẫn là một tên học dốt, không thèm nghe người hướng dẫn chỉ dạy, người ta giảng là việc của người ta, anh nặn là việc của anh, chìm trong thế giới của mình.

Từ Lâm Ngôn vẫn rất trấn định: “Tôi trước giờ không hại con gái nhà lành.”

Khoảng 40p sau, Từ Tiểu Nữu dưới sự chỉ dạy của người hướng dẫn thành công nặn ra được một chú cún con, chú cô bé thành công ra một thứ chẳng ra đâu với đâu.

Người chồng: “Tôi không biết mệt sao? Tôi không cần nghỉ ngơi sao? Tôi giống như cô ngày ngày rảnh rỗi ở nhà chẳng làm gì sao?”

Hai tác phẩm đứng gần nhau, trình độ cao thấp vừa nhìn là biết.

Thế này là ba cháu nghĩ cho chú đó sao?!

Triệu Béo: “Không phải. Tôi chỉ nói lên sự hoang mang và nỗi niềm tương tư bây giờ của cậu thôi, tiện thể biểu đạt tôi cũng là một tên mập có học vấn.”

Từ Tiểu Nữu nhìn chằm chằm vào thứ không đầu vào đâu kia một lúc, tiếp đó thì khẽ than: “ Xem ra ba cháu nói không sai, chú chỉ biết nặn gingerbread thôi.”

Từ Tiểu Nữu lại nhăn đôi chân mày nhỏ, băn khoăn một lúc, cô bé đành nói chuyện ba đã dặn dò ở nhà cho chú nghe: “Ba cháu nói chú không biết nặn cái khác, chỉ biết nặn tượng đất, ba còn dặn cháu phải ngoan ngoãn nghe lời, không được làm khó chú, bằng không chú sẽ rất mất mặt.”

Từ Lâm Ngôn: “….”

Người vợ tựa hồ đã quen cách làm và thái độ này của chồng, thần sắc vô tư, thậm chí có chút tê dại.

Dù việc đã đến nước này, nhưng tất nhiên anh không thể thừa nhận trước mặt cháu gái được, không thì mất mặt lắm, mặt không đổi sắc chỉ vào thứ mình vừa nặn: “Thứ chú nặn là Hạo Thiên Khuyển, không giống với chó bình thường, cháu biết Hạo Thiên Khuyển là gì không?”

Làm màu thất bại, Từ Nhị thiếu không khỏi có chút ấm ức.

Ngay lúc anh chuẩn bị khoe khoang kiến thức về thần học phong phú của mình thì Từ Tiểu Nữu gật gật đầu: “Cháu biết, mẹ đã kể cho cháu nghe rồi, là chó của Nhị Lang Thần.”

Từ Lâm Ngôn: “……”

Từ Lâm Ngôn: “……”

Cháu biết quá nhiều rồi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc chú phát huy.

Từ Lâm Ngôn quay đầu nhìn một cái, trông như không bị ảnh hưởng đến, nhưng mà ba giây sau, anh bỗng đứng dậy.

Làm màu thất bại, Từ Nhị thiếu không khỏi có chút ấm ức.

“……..”

Đúng lúc này, đôi vợ chồng dẫn con đến làm gốm ngồi cách bọn họ hai bàn đột nhiên xảy ra tranh cãi kịch liệt, nguyên nhân là do người chồng chờ đợi đến mất kiên nhẫn, cảm thấy một mình mẹ đứa bé cùng con đi chơi là được, bắt anh ta đến cùng đơn thuần là chỉ lãng phí thời gian của anh ta, cho nên không ngừng lải nhải oán trách.

Cô nghệ nhân lại nhớ tới người mẹ của bé trai kia, khẽ thở dài: “Vậy cố gắng đừng quấy rầy cô ấy.”

Người vợ ban đầu còn nhẫn nhịn, dù sao nổi giận trước mặt con cũng không tốt, sau đó không nhịn nổi nữa, trực tiếp cãi nhau tay đôi với chồng: “Anh là ba con, anh không nên bớt chút thời gian đi chơi với con sao?!”

Bàn tay nhỏ trắng trắng mềm mềm của Từ Tiểu Nữu vô cùng linh hoạt, vả lại, lúc nghe người hướng dẫn chỉ dạy thì cực kỳ chăm chú, vừa nghe là hiểu, hơn nữa còn là loại cả tay và não đều hiểu, chính là ví dụ điển hình của một học sinh ba tốt.

Từ Lâm Ngôn: “Không phải phần lớn những cặp đôi mới cưới đều ly hôn như vậy sao?”

Người chồng cũng rất lý lẽ hùng hồn, vừa chửi vừa đáp: “Tôi cmn không đi kiếm tiền sao? Cô ngoại trừ ngày ngày ở nhà trông con thì chẳng làm cái gì cả, nếu như tôi không kiếm tiền, ai nuôi mấy người? Cùng nhau ra ngoài đường xin cơm à?”

Người vợ: “Tôi chỉ muốn anh ở cùng con nhiều một chút, chiều nay anh cũng không có chuyện gì, không nên dẫn con đi chơi sao?”

Từ Lâm Ngôn vô cùng bình tĩnh: “Không liên quan đến tôi.”

Người chồng: “Tôi không biết mệt sao? Tôi không cần nghỉ ngơi sao? Tôi giống như cô ngày ngày rảnh rỗi ở nhà chẳng làm gì sao?”

Dù việc đã đến nước này, nhưng tất nhiên anh không thể thừa nhận trước mặt cháu gái được, không thì mất mặt lắm, mặt không đổi sắc chỉ vào thứ mình vừa nặn: “Thứ chú nặn là Hạo Thiên Khuyển, không giống với chó bình thường, cháu biết Hạo Thiên Khuyển là gì không?”

Từ Tiểu Nữu nhìn chằm chằm vào thứ không đầu vào đâu kia một lúc, tiếp đó thì khẽ than: “ Xem ra ba cháu nói không sai, chú chỉ biết nặn gingerbread thôi.”

Người vợ vừa giận dữ vừa thất vọng, hít sâu một hơi, không nhìn chồng nữa, hờ hững nói: “Anh đi đi, muốn đi đâu thì đi.”

Người chồng còn đi thật luôn, đứng dậy, không nhìn vợ thêm cái nào, không thèm ngoảnh đầu mà đi về phía cổng của xưởng làm gốm, trông bóng lưng như có loại cảm giác nhẹ nhõm.

Từ Lâm Ngôn nghe thế nhìn qua, phát hiện một chàng trai tướng mạo thanh tú, lịch sự đang sát cạnh Lâm Lang ngồi cùng một bàn với mấy trưởng bối, xem tình huống, khả năng là bạn trai rất lớn.

Triệu Béo: “Cậu chỉ được cái cứng mỏ!”

Người vợ tựa hồ đã quen cách làm và thái độ này của chồng, thần sắc vô tư, thậm chí có chút tê dại.

Từ Lâm Ngôn: “…..”

Con trai trông chỉ mới bốn năm tuổi, ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng rời đi của ba, đợi đến khi hình bóng của ba hoàn toàn biến mất khỏi xưởng làm gốm, cậu bé lặng lẽ cúi gằm đầu xuống, qua một lúc, cậu buông cục đất đã có hình chú khỉ nhỏ trong tay ra, khe khẽ nói với mẹ một câu: “Mẹ ơi, con không muốn chơi nữa.”

Cô nghệ nhân: “Cái gọi là hôn nhân, là cần hai vợ chồng cùng nhau vun đắp, chỉ cần hai người yêu thương, trung thành, tín nhiệm đối phương, tình nguyện thay đổi vì đối phương phẩy thì khả năng tan vỡ rất nhỏ.” Cô ấy lại bổ sung, “thực ra hai người trong hôn nhân cũng giống như hai cục đất sét mềm, trong quá trình chung chạ thì không ngừng nhào nặn, không ngừng thay đổi đối phương, Cũng không ngừng bị đối phương thay đổi, đến khi nào hai cục đất sét hoàn toàn hợp thành một
thể, có nghĩa là tình yêu đã chín muồi rồi, hôn nhân ổn định rồi.”

Cảm xúc của trẻ con rất mẫn cảm, hơn nữa còn yếu ớt, mỗi một hành động vô trách nhiệm nào của phụ huynh đều có thể vô thức bóp nghẹt hứng thú của con trẻ, khiến chúng sinh ra ám ảnh.

“Anh zai, cậu biết hiện giờ cậu đang trong trạng thái nào không?” Triệu Béo dùng giọng điệu u sầu của thi nhân nói: “Bình sinh chẳng biết tương tư, lại vướng phải tương tư, cũng là khổ vì tương tư. Haizz, hỏi thế gian tình là chi, mà cho đôi lứa hẹn thề sống chết!”

Người mẹ kia cũng hiểu tại sao con trai lại bỏ tượng đất, ấm giọng cổ vũ: “Sao lại không nặn nữa vậy con? Không phải con đang nặn rất đẹp đó sao?”

Cô nghĩ nhân khi cau mày, thăm dò hỏi: “Cậu có cô gái mình thích sao?”

Cậu bé hậm hực không vui: “Con không muốn nặn nữa.”

Từ Lâm Ngôn: “….”

Người mẹ im lặng, ngừng một chút, cô ấy thở dài: “Không muốn nặn nữa thì thôi, mẹ dẫn con đi ăn hamburger, sau đó chúng ta lại đi ngồi tàu lượn siêu tốc nhé?”

Dịch: Chip

Cậu bé gật gật đầu, nhưng không nói chuyện.

Hai mẹ con rửa tay, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc, rất nhanh đã đi khỏi xưởng làm gốm.

Người mẹ kia cũng hiểu tại sao con trai lại bỏ tượng đất, ấm giọng cổ vũ: “Sao lại không nặn nữa vậy con? Không phải con đang nặn rất đẹp đó sao?”

Đợi hai mẹ con đi ra cổng của xưởng làm gốm, Từ Tiểu Nữu mới nhỏ giọng nói với chú: “Cháu không thích ba của anh trai nhỏ kia, chú ấy không phải là một người ba tốt, chú ấy không chơi cùng với anh trai kia, ba cháu ngày nào cũng chơi với cháu.”

Từ Lâm Ngôn thở dài một hơi, nói với cháu gái nhỏ: “Không phải ai cũng hạnh phúc như cháu, có một người ba tốt.”

Nữ nghệ nhân làm gốm ngồi đối diện hai chú cháu rất tán thành quan điểm của Từ Lâm Ngôn: “Đúng vậy, mỗi người đều có mệnh của riêng mình, không phải ai cũng có một người ba tốt, cũng không phải ai cũng có một người chồng tốt.” Sau đó, cô ấy lại bắt đầu kể về chuyện của người vợ ban nãy: “Người mẹ của bé trai nọ thường hay dẫn con trai đến đây học làm gốm, nhân viên chỗ này của bọn tôi đều cảm thấy cô ấy rất dịu dàng, cũng rất thân thiết, tuyệt đối là một cô gái tốt, một người mẹ tốt.”

Từ Lâm Ngôn: “Vậy tại sao cô ấy lại dính phải loại đàn ông kia?”

Nghệ nhân làm gốm thở dài: “Bởi vì bồng bột kết hôn. Hồi cô ấy học đại học rất thích một cậu trai, cậu trai kia cũng rất thích cô ấy, nhưng cậu trai lại không muốn kết hôn, có thể nói là cậu ta chưa chơi đủ, cũng có thể nói cậu ta vẫn chưa trưởng thành, cho nên vẫn cứ làm chậm trễ cô gái này, kéo dài được vài năm, cô gái mệt rồi, không muốn tiếp tục kéo dài như thế nữa, thế là tuỳ tiện gả cho một người đàn ông.”

Từ Lâm Ngôn trầm ngâm trong giây lát: “Có lẽ cậu trai kia chỉ đơn thuần không dám kết hôn, sợ hãi hôn nhân tan vỡ.”

Từ Lâm Ngôn không trả lời câu hỏi này, ngược lại là cháu gái anh thay anh đáp: “Có! Dì Trứng Cuộn!”

Cô nghệ nhân cười bất đắc dĩ: “Vì sợ có kết thúc không tốt, nên cứ thế từ bỏ cả việc bắt đầu sao? Từ bỏ một khả năng có thể đầu bạc răng long?”

Từ Lâm Ngôn không ừ hử gì.

Lâm Lang cũng không tìm anh, hai người họ cứ như chưa bao giờ quen biết nhau, không liên lạc, không quấy rầy lẫn nhau, trông có vẻ như là năm tháng bình yên.

Cô nghệ nhân: “Cái gọi là hôn nhân, là cần hai vợ chồng cùng nhau vun đắp, chỉ cần hai người yêu thương, trung thành, tín nhiệm đối phương, tình nguyện thay đổi vì đối phương phẩy thì khả năng tan vỡ rất nhỏ.” Cô ấy lại bổ sung, “thực ra hai người trong hôn nhân cũng giống như hai cục đất sét mềm, trong quá trình chung chạ thì không ngừng nhào nặn, không ngừng thay đổi đối phương, Cũng không ngừng bị đối phương thay đổi, đến khi nào hai cục đất sét hoàn toàn hợp thành một thể, có nghĩa là tình yêu đã chín muồi rồi, hôn nhân ổn định rồi.”

Người hướng dẫn phát cho hai người một cục đất sét, sau đó bắt đầu dạy họ nặn cún con.

Lâm  Lâm (5): “Anh zai à, cậu phải nhanh lên, nắm bắt kịp thời vào”

Từ Lâm Ngôn: “Vậy nếu như không thể dung hợp thì sao? Tình cảm bị tổn thương, lãng phí thời gian, sau đó thì ăn năn hối hận, mang theo thù hận với nhau mà ly hôn?”

Cô nghệ nhân lắc đầu: “Cậu cực đoan quá rồi.”

Nhưng anh không muốn thừa nhận sự thực này, giọng điệu kiên định trả lời Triệu Béo: “Không thể nào, chắc là biểu ca.”

Từ Lâm Ngôn: “Không phải phần lớn những cặp đôi mới cưới đều ly hôn như vậy sao?”

Cô nghệ nhân: “Ly hôn chị chứng minh hai người đó không hợp kết hôn với nhau, nhưng không chứng minh được tình cảm và thời gian bỏ ra lúc trước đều lãng phí, dù sao trong quá trình cậu yêu đương cũng đạt được vui sự cậu yêu đương cũng đạt được sự vui vẻ và hạnh phúc vui vẻ và hạnh phúc.”

Nghệ nhân làm gốm thở dài: “Bởi vì bồng bột kết hôn. Hồi cô ấy học đại học rất thích một cậu trai, cậu trai kia cũng rất thích cô ấy, nhưng cậu trai lại không muốn kết hôn, có thể nói là cậu ta chưa chơi đủ, cũng có thể nói cậu ta vẫn chưa trưởng thành, cho nên vẫn cứ làm chậm trễ cô gái này, kéo dài được vài năm, cô gái mệt rồi, không muốn tiếp tục kéo dài như thế nữa, thế là tuỳ tiện gả cho một người đàn ông.”

Từ Lâm Ngôn vẫn là quan điểm kia: “Phần lớn người sau khi kết hôn đều ôm đầy oán hận với đối phương.”

Từ Lâm Ngôn: “Vậy thì là đường ca.”

Anh kháng cự tình yêu, kháng cự hôn nhân, là bởi vì anh không muốn cùng người mình yêu đi đến bước oán hận lẫn nhau.

Hai mẹ con rửa tay, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc, rất nhanh đã đi khỏi xưởng làm gốm.

Cô nghĩ nhân khi cau mày, thăm dò hỏi: “Cậu có cô gái mình thích sao?”

Từ Lâm Ngôn không trả lời câu hỏi này, ngược lại là cháu gái anh thay anh đáp: “Có! Dì Trứng Cuộn!”

Triệu Béo: “Không phải em ấy không có biểu ca sao?”

Cô nghệ nhân: “Cậu không muốn kết hôn với bạn gái cậu là do sợ ly hôn sao?”

Từ Lâm Ngôn: “Cô ấy không phải bạn gái tôi, tôi độc thân.” Ngừng một chút, anh lại nói: “Tên khốn nạn như tôi, không xứng có bạn gái.”

Cô nghệ nhân lại nhớ tới người mẹ của bé trai kia, khẽ thở dài: “Vậy cố gắng đừng quấy rầy cô ấy.”

Từ Lâm Ngôn đương nhiên hiểu đạo lý này, nếu đã không thể tiếp nhận tình cảm của cô, vậy thì đừng cho cô hi vọng hư ảo.

Bắt đầu từ hôm đó, anh không tìm đến Lâm Lang, cũng không liên lạc với cô nữa, càng không lấy danh nghĩa dẫn Từ Tiểu Nữu đi chơi để tiếp xúc với cô.

Anh cố gắng không trở thành một thằng khốn nạn trong khốn nạn.

Triệu Béo: “Anh zai à, cậu phải nhanh lên, nắm bắt kịp thời vào, không thì Tiểu Lâm sẽ bị tên mặt trắng kia cướp mất đó!”

Lâm Lang cũng không tìm anh, hai người họ cứ như chưa bao giờ quen biết nhau, không liên lạc, không quấy rầy lẫn nhau, trông có vẻ như là năm tháng bình yên.

Ba tháng sau, tại tiệc trăm ngày của con trai Lục Dã và Nam Vận, hai người họ không tránh khỏi phải chạm mặt, nhưng mà cũng không giao lưu nhiều, vội vàng lại khách sáo chào hỏi nhau, rồi người nào bận chuyện của người nấy.

Từ Tiểu Nữu không hiểu lời chú nói, thắc mắc hỏi: “Nếu chú không bắt nạt dì Trứng Cuộn, vậy sao dì ấy lại đi mất rồi?”

Trong bữa tiệc, Triệu Béo đột nhiên dùng cùi chỏ huých anh một cái, sau đó hất hất cái cổ béo núc về một hướng nào đó: “Anh zai, cậu xem bên kia kìa, người ngồi bên cạnh Lâm Lang có phải bạn trai em ấy không?”

Cậu bé gật gật đầu, nhưng không nói chuyện.

Từ Lâm Ngôn nghe thế nhìn qua, phát hiện một chàng trai tướng mạo thanh tú, lịch sự đang sát cạnh Lâm Lang ngồi cùng một bàn với mấy trưởng bối, xem tình huống, khả năng là bạn trai rất lớn.

Từ Lâm Ngôn nghiến răng nghiến lợi: “Nói ít hai câu cũng không nghẹn chết được đồ mập chết bầm nhà cậu đâu.”

Nhưng anh không muốn thừa nhận sự thực này, giọng điệu kiên định trả lời Triệu Béo: “Không thể nào, chắc là biểu ca.”

Người vợ vừa giận dữ vừa thất vọng, hít sâu một hơi, không nhìn chồng nữa, hờ hững nói: “Anh đi đi, muốn đi đâu thì đi.”

Triệu Béo: “Không phải em ấy không có biểu ca sao?”

Từ Lâm Ngôn: “Vậy thì là đường ca.”

Triệu Béo: “Vậy thì càng không phải, không phải giờ chúng ta đang tham gia tiệc trăm ngày của con trai đường ca em ấy sao?”

Từ Lâm Ngôn: “…..”

Triệu Béo: “Cậu thừa nhận đi, đó chính là bạn trai em ấy!”

Ngay lúc anh chuẩn bị khoe khoang kiến thức về thần học phong phú của mình thì Từ Tiểu Nữu gật gật đầu: “Cháu biết, mẹ đã kể cho cháu nghe rồi, là chó của Nhị Lang Thần.”

Từ Lâm Ngôn nghiến răng nghiến lợi: “Nói ít hai câu cũng không nghẹn chết được đồ mập chết bầm nhà cậu đâu.”

“Anh zai, cậu biết hiện giờ cậu đang trong trạng thái nào không?” Triệu Béo dùng giọng điệu u sầu của thi nhân nói: “Bình sinh chẳng biết tương tư, lại vướng phải tương tư, cũng là khổ vì tương tư. Haizz, hỏi thế gian tình là chi, mà cho đôi lứa hẹn thề sống chết!”

Từ Lâm Ngôn: “Cmn! Đây là một bài thơ sao?”

Tiếc rằng thực tế không hề như thế.

Triệu Béo: “Không phải. Tôi chỉ nói lên sự hoang mang và nỗi niềm tương tư bây giờ của cậu thôi, tiện thể biểu đạt tôi cũng là một tên mập có học vấn.”

Từ Lâm Ngôn: “……”

Lâm  Lâm (5): “Anh zai à, cậu phải nhanh lên, nắm bắt kịp thời vào”

Triệu Béo: “Anh zai à, cậu phải nhanh lên, nắm bắt kịp thời vào, không thì Tiểu Lâm sẽ bị tên mặt trắng kia cướp mất đó!”

Từ Lâm Ngôn vô cùng bình tĩnh: “Không liên quan đến tôi.”

Triệu Béo: “Cậu chỉ được cái cứng mỏ!”

Từ Lâm Ngôn: “……”

Từ Lâm Ngôn vẫn rất trấn định: “Tôi trước giờ không hại con gái nhà lành.”

Triệu Béo: “Đù má, Tiểu Lâm và tên mặt trắng kia cùng nhau đứng dậy rồi, hai người họ đi cùng nhau rồi, trông rất chi là thân mật!”

Từ Lâm Ngôn quay đầu nhìn một cái, trông như không bị ảnh hưởng đến, nhưng mà ba giây sau, anh bỗng đứng dậy.

Triệu Béo: “Cậu đi đâu?!”

Từ Lâm Ngôn: “Đi phá hai người họ.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện