Nhưng tin tức tốt cũng không tới, chỉ có mất mát.
Diệp Tư Nhàn ép bản thân chìm vào giấc ngủ, ngày hôm sau lại buộc bản thân nuốt cơm vào, vì hài tử trong bụng, nàng thậm chí còn không dám đau lòng.
Chỉ có khi nhàn rỗi ngồi trước cửa sổ, ngẩn người nhìn hậu viện trống rỗng.
''Nương, lúc con mới tiến cung, nằm mơ cũng muốn trở về, con vô cùng sợ, một chút cũng không muốn ở đó''
''Vậy giờ thì sao?'' Diệp phu nhân mỉm cười.
''Bây giờ...con thà rằng lần này không trở về''
Diệp Tư Nhàn kinh ngạc, ánh mắt vẫn trống rỗng, xem ra giống hồ ngôn loạn ngữ, nhưng Diệp phu nhân biết nàng là nói thật lòng.
Cái gọi là con gái lớn không dùng được có lẽ là nói thế này.
''Vậy sau này ít về thôi, cha con đời này xem như xong rồi, chờ ca ca con có tiền đồ, nương cũng tới Kinh thành chơi''
Diệp phu nhân xoa tóc nữ nhi, yêu thương trong lòng dường như trào ra.
Thời gian cứ thế mỗi ngày trôi qua.
Huyện Giang Hoài vội vã tìm kiếm tung tích Hoàng thượng, Huệ Vương vội vã dẫn đầu đại quân tiến đến Kinh thành, còn Thái hậu vội vã ép nhi tử của mình đăng cơ làm Đế.
Mười ngày sau.
Hoàng thượng vẫn không có tin tức, Triệu Nguyên Triệt không chịu xưng Đế, ngược lại là Huệ Vương mang đại quân thuận lợi đến Kinh thành, trú đóng ở hai mươi dặm ngoài Kinh thành.
Dân chúng Kinh thành không hiểu lắm, xôn xao bối rối không thôi.
''Nghe nói Hoàng thượng gặp nạn, triều đình sắp biến thiên!''
''Không phải nói Lục Vương gia muốn xưng Đế sao?''
''Lục Vương gia là đích Hoàng tử của Thái hậu, ngài ấy đương nhiên có tư cách, nhưng có vẻ như Lục Vương gia cự tuyệt''
''Lục Vương gia cự tuyệt, vậy Huệ Vương đó là làm sao?''
''Không biết nữa, cứ đợi xem đi!''
Trong thư phòng Lục Vương phủ, Triệu Nguyên Triệt nghe thủ hạ bẩm báo tin tức mười vạn đại quân, khuôn mặt bình tĩnh, phất tay để người lui ra.
''Xem ra Huệ Vương gia muốn tham gia náo nhiệt'' Triệu Nguyên Triệt cười lạnh.
Tâm phúc phòng thủ ở một bên vội vàng tiến đến: ''Vương gia, bây giờ chúng ta phải làm sao?''
''Tất nhiên là phải chiêu đãi Huệ Vương thúc chu đáo, dã tâm của ông ta cũng không phải ngày một ngày hai, không nên hành động thiếu suy nghĩ!''
Triệu Nguyên Triệt nghĩ nghĩ, vung tay lên phân phó.
''Chuẩn bị tiệc rượu tốt nhất, truyền tin cho Huệ Vương thúc, đêm nay bổn Vương mời ông ta dự tiệc!''
''Rõ!'' thuộc hạ cung tay thi lễ rời đi.
Triệu Nguyên Triệt lại triệu tập các Tướng quân phòng vệ Kinh thành, căn dặn họ: ''Bất kể các ngươi dùng phương pháp gì, phải giữ vững cửa thành, ai dám không làm tròn trách nhiệm, xử trí theo quân pháp!''
Các Tướng quân tuần phòng Kinh thành đều là Triệu Nguyên Cấp đích thân bố trí, trung thành tuyệt đối không thể bắt bẻ, bọn họ quỳ trên đất cung tay hành lễ.
''Xin Lục Vương gia yên tâm!''
''Lui xuống đi!''
Sau khi mọi người rời đi, Triệu Nguyên Triệt tựa trên ghế dài gỗ tử đàn, tùy ý xoay chén trà nhữ dao thiên thanh trong tay mà y thích nhất, muốn uống trà, đưa đến bên miệng lại lấy ra, lại đưa đến bên miệng, lặp đi lặp lại như vậy.
Y dứt khoát đặt mạnh chén trà xuống bàn trà, hết sức rốt ruột.
Mới chịu đựng được một tháng đã cảm thấy như trói tay trói chân nhốt trong lồng giam.
Có thể nghĩ nếu luôn ngồi trên Hoàng vị, bận rộn cả ngày như Hoàng huynh, chẳng phải là cả đời đều phải sống trong lồng giam sao?
Buồn cười nhất chính là mẫu hậu của y còn nhất định ép y đi vào con đường này, haha...
Đêm đó Huệ Vương vào Kinh thành, nhận được lời mời của Lục Vương gia, ông ta cười nhạt, không chút sợ hãi, không hề nghĩ ngợi mà đồng ý.
''Ranh con, còn đang bán mạng vì kẻ kia, lão tử sẽ đi, xem ngươi làm gì được ta?!''
Đúng lúc.
Ông ta cũng không muốn phỏng đoán suy nghĩ của nhau, dứt khoát nói thẳng cho y biết, mình muốn bảo tọa của Hoàng đế đó, xem ranh con đó kia nói thế nào?
Lục Vương phủ bên này.
Triệu Nguyên Triệt biết rõ ông ta thích xa xỉ háo sắc, đặc biệt cho người chuẩn bị ca cơ vũ nữ, giống như ở Huệ Vương phủ Cam Châu trước đây.
Yến hội vô cùng xa hoa lộng lẫy, Triệu Nguyên Triệt ngồi ở chủ vị ung dung mở quạt xếp ra.
''Huệ Vương thúc có hài lòng không?''
''Làm phiền cháu có tâm ý như vậy'' Huệ Vương thúc ăn thịt uống rượu, nhìn chăm chú các mỹ