Văn võ đại thần sợ hãi quỳ xuống đất.
Nhất là những người mới trẻ tuổi có triển vọng được Đế vương đích thân cất nhắc, bọn họ khóc nức nở quỳ trên đất, trong lòng có ngàn vạn lời từ đáy lòng lại không nói ra miệng một câu nào.
Cuối cùng có lão thần nơm nớp lo sợ nói ra một câu.
''Hoàng thượng, cuối cùng người cũng về rồi''
Tàn dư của Cam Châu thanh lý cấp tốc.
Hình bộ gần như không cần tốn nhiều sức đã tra rõ chân tướng Huệ Vương mưu phản nhiều năm, và việc ông ta tàn nhẫn đồ sát các bộ tộc bên kia biên giới.
Triệu Nguyên Cấp ngồi trên long ỷ lắc đầu thở dài, hạ chỉ lập tức chém đầu Huệ Vương, thủ phạm còn lại tướng lĩnh vấn xong cũng chém.
Đến tận đây, tai họa lần này rốt cuộc cũng kết thúc.
Triều hội cứ tiếp tục đến gần giữa trưa, Triệu Nguyên Cấp trở lại Chiêu Dương Cung, tới Thiên Điện nhìn Triệu Nguyên Triệt đang hôn mê, quay người trở về Ngự thư phòng.
Mấy ngày sau, hắn múa bút thành văn đích thân xử lý xong tất cả tấu chương.
Sau đó, trang bị nhẹ nhàng cưỡi ngựa tới Giang Nam.
Nơi đó, người trong lòng của hắn còn đang chờ hắn.
...
Không nhớ là bao nhiêu ngày đêm, Diệp Tư Nhàn rưng rưng liều mạng nuốt thức ăn xuống.
Sau đó lại hỏi đi hỏi lại Triệu Nguyên Thuần, người có tìm được Hoàng huynh không? Nhưng mỗi một lần đều là tuyệt vọng.
Thậm chí lúc trong nhà bắt đầu chuẩn bị quốc tang, Diệp Tư Nhàn tức giận đến giật vải trắng xuống, hung hăng đạp trên đất.
''Chàng ấy không chết, con biết chàng ấy chưa chết, nương, đừng làm những thứ này, chàng ấy trở về trông thấy sẽ không vui!''
Diệp Tư Nhàn khóc nức nở, hô hấp không thông nhanh chóng ngất đi.
Diệp phu nhân gần như đã quen, bà không chút hoang mang đi mời đại phu, tự mình cho nữ nhi uống thuốc dưỡng thai, sau đó một ngày mười hai canh giờ canh giữ bên cạnh nữ nhi.
Hôm đó.
Diệp Tư Nhàn tỉnh lại say giấc ngủ, lần nữa đi vào trước cửa Diệp phủ.
Triệu Nguyên Thuần tối qua lại đi tìm một đêm, bây giờ còn chưa đưa tin tức tới, nàng đứng ở cổng, thỉnh thoảng tiều tụy trò chuyện với Thị vệ.
''Thị vệ đại ca, các ngươi đi giúp Thuần Tiểu Vương gia tìm chút đi!''
Đau thương đã cắn nuốt lý trí, Diệp Tư Nhàn ngay cả Thị vệ cũng gọi đại ca, chỉ hi vọng bọn hắn có thể đi tìm giúp.
Nhưng Thị vệ kia lại nói.
''Hoàng thượng có chỉ, một tấc cũng không rời, phải bảo vệ Diệp phủ!''
Diệp tư Nhàn òa khóc: ''Vậy chàng ấy có nói cho các người biết phải bảo vệ tới bao giờ không, ta là Tiệp dư của chàng ấy, chàng ấy cũng không thể cứ vứt ta mặc kệ ta ở nhà mẹ đẻ!''
''Các ngươi nói xem, cái người này sao chàng ấy có thể như vậy chứ?''
Thị vệ không nói gì, Diệp Tư Nhàn lau nước mắt chuẩn bị đi về.
Đúng lúc này, tiếng vó ngựa ở góc đường truyền đến tai, tiếng vó ngựa kia như từ phương xa chạy tới, mang theo cảm giác mệt mỏi quen thuộc, từ xa đến gần có độ nhanh chậm.
Nó ngày càng rõ, rõ hơn nữa, đến khi âm thanh kia dừng sau lưng Diệp Tư Nhàn.
Trong nháy mắt đó, nàng không dám quay đầu.
''Thuần Tiểu Vương gia, hôm nay...có tin tức của Hoàng thượng không?'' nàng căng cứng cơ thể, giọng nói run rẩy.
Triệu Nguyên Cấp không nhanh không chậm xuống ngựa, long hành hổ bộ tới sau lưng nàng, dùng cánh tay rắn chắc nhẹ nhàng ôm lấy dáng người gầy yếu, ghé vào tai nàng thì thào một câu.
''Có!''
Diệp Tư Nhàn ở trong ngực Triệu Nguyên Cấp hết đấm lại đá, nàng khóc đến chết đi sống lại hết sức tủi thân.
''Không phải người rơi xuống vực rồi sao?''
''Không phải người sống chết chưa biết sao? Người là ở đâu tới đây?''
Diệp Tư Nhàn liều mạng đánh vào ngực hắn, đánh đến mấy lần mới nhớ tới bả vai Hoàng thượng còn bị thương.
Nàng lại vội vang thu tay lại, nhẹ nhàng sờ lên chỗ bị thương.
''Vết thương của người đã lành chưa? Còn đau không?''
''Rốt cuộc là người đã đi đâu? Thiếp còn tưởng là người đã chết thật rồi! Người...''
Triệu Nguyên Cấp nhẹ nhàng hôn cái miệng nhỏ líu lo không ngừng, một tay ôm nàng vào trong lòng, sải bước đến trong nội viện.
Một lúc sau, Diệp Tư Nhàn nửa nằm trên giường uống thuốc bổ, nghe Triệu Nguyên Cấp kể lại chuyện hắn và Huệ Vương đấu với nhau.
Hóa ra.
Hoàng đế đi Giang Nam đều là mồi nhử, dụ Huệ Vương bước ra.
Bất kể là ngã xuống núi hay là giả chết, đều là đại cục động trời.
Về phần Diệp Tư Nhàn, cũng đương nhiên thành một phần trong mồi nhử.
''Thật xin lỗi, Nhàn Nhàn, trẫm không nên kéo nàng vào'' Triệu Nguyên Cấp vuốt khuôn mặt nhỏ thon gầy của nàng, vô cùng đau lòng.
''Nếu không phải bởi vì