''Thua hay không thua, không phải ngươi nói là được''
Thái hậu cười ha ha, ánh mặt tràn ngập châm chọc và xem thường, dù là Hoàng hậu nắm giữ quyền sinh sát hậu cung, dù nàng muốn tiếp tục ngược đãi chính mình.
Nhưng nàng có sá gì.
''Ta sẽ không thua, bà chờ đó!''
Hoàng hậu ngoan cố từ dưới đất bò dậy, sắc mặt hoảng sợ, nhìn như ác quỷ, nàng nghiến răng nghiến lợi hận không thể lột da róc xương Thái hậu.
''Vậy ai gia sẽ đợi, Hoàng hậu, ai gia càng muốn sống cho thật lâu, nhìn xem ngươi có thể trầm luân thành cái dạng gì''
Thái hậu không ngừng khiêu khích thần kinh của nàng.
Rốt cuộc, Hoàng hậu sụp đổ, nàng như bị điên đập phá đồ đạc trong phòng, mới giận dữ rời đi.
Còn Thái hậu nhìn đầy đất bừa bộn, tiếp tục cười to, nước mắt cũng theo gương mặt mà trượt xuống.
''Sống? Ta còn sống làm gì chứ?''
...
Ba ngày sau, Hoàng hậu dứt khoát xử lý một nhóm thái giám Nội vụ phủ.
Tội danh là mấy hôm nay thái giám ỷ thế hiếp người, không coi Thái hậu ra gì.
Tin tức truyền đến Chiêu Dương Cung, Triệu Nguyên Cấp còn không thèm nhíu mày lấy một cái, mà là lạnh lùng trừng Phùng An Hoài mấy cái.
''Ngươi không cần vị Tổng quản nữa thì trẫm lập tức đổi người khác''
''Hoàng thượng bớt giận!''
Phùng An Hoài chổng mông quỳ trên đất.
Rất lâu Triệu Nguyên Cấp mới đứng dậy đạp một cước lên cái lưng béo tròn của hắn: ''Sau này tin tức của Ninh Thọ Cung không trầm báo với trẫm!''
Phùng An Hoài không hiểu, nhưng Triệu Nguyên Cấp nhanh chóng bồi thêm một câu.
''Còn nữa, đừng để Thái hậu chết, trẫm muốn bà ấy tiếp tục sống''
Cho dù là vì Lục đệ, hắn cũng sẽ không tùy tiền để Thái hậu chết, huống hồ lúc trước Thái hậu ra sức bảo vệ tính mạng của mình, bây giờ giữ lại một cái mạng của bà ấy coi như trả lại cho bà.
''Dạ, nô tài đi làm ngay'' Phùng An Hoài thấp thỏm rời đi.
Trong cung Tê Phượng.
Hoàng hậu nổi điên, nàng cười hì hì bưng mũ phượng, lau hết lần này tới lần khác, càng không ngừng hỏi Ngọc Đường.
''Có đẹp không? Khắp thiên hạ chỉ có bổn cung có thể đội, đây là lúc đại hôn Hoàng thượng sai người đặc biệt chế tạo cho ta''
''Ngọc Đường, ngươi nói xem tại sao Hoàng thượng không thích ta? Tại sao chứ?''
''Ta không quản lý được chuyện trong cung, đối xử tốt với nữ nhân mà ngài ấy thích cũng không xong, cung kính quy hàng với Hoàng thượng cũng không thành, ngươi nói ta phải làm sao? Ngọc Đường ngươi có thể nói ta biết không?''
''Ta thật sự thích Hoàng thượng, từ lần đầu tiên trông thấy ngài ấy ta đã thích, nhưng tại sao Hoàng thượng không thích ta? Có phải muốn ta moi tim ra cho nhìn không?''
Hoàng hậu ném mũ phượng đi, kéo bàn tay Ngọc Đường đặt lên ngực mình.
Tiếp xúc xa lạ làm toàn thân nàng run rẩy, một luồng cảm giác kỳ lạ lan khắp toàn thân, ánh mắt nàng nhanh chóng mê ly.
''Hoàng thượng? Hoàng thượng? Người đến sủng hạnh thần thiếp sao?''
Ngọc Đường sợ đến hồn phi phách tán, đầu gối mềm nhũn quỳ trên đất khóc lớn.
''Nương nương, nô tỳ là Ngọc Đường mà, người làm sao vậy?''
Động tác của Hoàng hậu trì trệ, ánh mắt vô hồn nhìn cung nữ trước mắt lệ rơi đầy mặt, cuối cùng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nhưng nàng không chấp nhận được đả kích, mắt tối sầm lại, mất đi ý thức.
''Nương nương!!''
...
Tin tức Hoàng hậu sinh bệnh truyền khắp lục cung, thái y nói phải tĩnh dưỡng, các phi tần cũng không dám tới quấy rầy.
Nhưng ngoài ý định là các phi tần đến, Hoàng thượng cũng không đến.
Ngọc Đường một mình quỳ gối trước giường hầu hạ: ''Nương nương, số của người khổ quá!''
Còn Trữ Tú Cung lúc này.
Diệp Tư Nhàn vừa ăn bánh quế thơm ngọt, vừa lo lắng hỏi Đế vương.
''Thần thiếp thế này có phải là không tốt cho lắm không, luôn bá chiếm Hoàng thượng, ngay cả Hoàng hậu nương nương sinh bệnh cũng bá chiếm người''
''Liên quan gì tới nàng, là trẫm chủ động tới'' Triệu Nguyên Cấp hiếm khi được thanh tĩnh, đang hài lòng tựa trên giường đọc sách.
Hắn không thích tiểu thuyết, nên cho người đem binh thư của hắn tới, đọc say sưa ngon lành.
''Nhưng người khác sẽ không nghĩ vậy đâu, Hoàng thượng, hay là người đi thăm nàng ấy chút đi?''
Diệp Tư Nhàn thích dính lấy hắn không rời, nhưng nàng không muốn làm bia ngắm.
Trần gia nhà lớn nghiệp lớn, quyền lực ngút trời, là hạ thần đắc lực của Hoàng thượng, nhà như vậy không làm khó được nàng, chỉ sợ gây phiền cho gia tộc của nàng.
Nàng làm gì có lá gan khiêu chiến với nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu và Thái hậu.