Cửa cung Hoan Hỉ (Phần 1)

Ủy khuất


trước sau

Tin tức Diệp Tư Nhàn thoát hiểm truyền đến Chiêu Dương Cung.

Triệu Nguyên Cấp nhíu mày: ''Cuối cùng cũng không ngốc nữa, biết phản kháng''

''Hoàng thượng, vậy những thứu người giao phó...'' Lỹ Hữu Phúc quả thật có chút ngu xuẩn.

''Ngươi đi xuống đi, gọi Phùng An Hoài tới hầu hạ''

Tổng quản và Phó tổng quản chung quy vẫn là có khoảng cách, Phùng An Hoài mấy ngày gần đây dưỡng thương, hắn dùng tới Lý Hữu Phúc nhưng cảm thấy rất khó chịu.

Lúc Phùng An Hoài vào cửa vừa cặn gặp được Lý Hữu Phúc đi ra, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, mới nhẹ nhàng cười đi vào hầu hạ.

''Hoàng thượng yên tâm, Diệp tài tử vẫn y như cũ, không chịu ủy khuất nào''

''Ừm''

Cái này còn giống tiếng người, Triệu Nguyên Cấp hài lòng.

...

Mấy ngày sau đó, Hoa quý nhân, Bạch quý nhân, Dương mỹ nhân liên tiếp hầu giá.

Đến giữa tháng mười, Triệu Nguyên Cấp lại đi dò xét kinh kỳ đại doanh, liên tiếp mấy ngày không ở trong cung.

Lúc Diệp Tư Nhàn lần nữa nhìn thấy Hoàng đế đã là đầu đông, trận tuyết rơi đầu tiên đã tan rồi.

''Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng'' Diệp Tư Nhàn quy củ quỳ gối.

''Tới để trẫm nhìn xem''

Triệu Nguyên Cấp thấy trên mặt nàng có thịt, cũng cao lớn hơn nhiều, trong lòng nghĩ tiểu nha đầu nuôi không tệ.

''Dạ'' Diệp Tư Nhàn thần sắc nhàn nhạt bước tới.

''Sao vậy? Không vui sao?''

''Thần thiếp đâu có không vui'' người nào đó vẫn lạnh nhạt, nghĩ thầm ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta, ta bị người ta hãm hại giội gáo nước bẩn, lúc đó ngươi ở đâu?

Quả nhiên tiểu thiếp nhiều quá nên hắn chẳng lạ gì, còn không bằng một vợ một chồng dân nghèo bách tính.

''Trẫm cho Ngự thiện phòng chuẩn bị món nàng thích ăn, đợi lát nữa dùng bữa với trẫm''

''Đạ tạ Hoàng thượng'' Diệp Tư Nhàn quy củ.

Triệu Nguyên Cấp nghiêng người dựa trên giường, cả ngày phê duyệt tấu chương hắn mệt mỏi cả người.

''Nàng sao vậy?'' rõ là biết nhưng vẫn làm bộ.

''Thần thiếp đâu có sao? Hoàng thượng mệt rồi, hay là nằm xuống nghỉ ngơi chút đi'' Diệp Tư Nhàn biểu thị không muốn phản ứng, nàng cũng có chút tính nóng nảy nha.

''Vậy nàng tới giúp trẫm xoa huyệt thái dương đi''

''Được'' Diệp Tư Nhàn ngoan ngoãn đi tới, mặt không biểu tình.

Lúc duỗi tay ra định xoa bóp, Triệu Nguyên Cấp bỗng nhiên bắt lấy cánh tay nàng, dùng lực kéo một cái, người nào đó liền thuận thế ngã nhào vào ngực hắn.

''Hoàng thượng...'' Diệp Tư Nhàn cảm thấy nhất quốc chi quân có hơi không biết xấu hổ.

''Người không lớn nhưng tính tình lại không nhỏ, nàng là đang giận trẫm không đi cứu nàng?'' Triệu Nguyên Cấp chỉ nói một câu đã trúng tim đen của nàng.

''Người biết rồi còn hỏi, nếu không phải thiếp thông minh, sau này người xem như không gặp được thiếp nữa'' Diệp Tư Nhàn nghĩ lại liền tức giận.

Cho dù là trách cứ cũng phải đứng ra thể hiện thái độ chứ, kết quả là người này còn không hề xuất hiện, ném nàng cho Hoàng hậu xử lý, vô tình vô nghĩa.

''Nàng không học quy củ trong cung à? Trẫm chỉ có thể quản đại sự triều đình, chuyện của hậu cung đều do Hoàng hậu quản, trẫm không thể tùy tiện nhúng tay vào'' Triệu Nguyên Cấp dọa nàng.

''Sau này bản thân nàng phải cẩn thận, không được lúc nào cũng vô tâm vô phế, lần sau trẫm cũng không cứu được nàng đâu, hiểu không?'' mặt Triệu Nguyên Cấp lộ ra vẻ nghiêm túc.

''Thật sao? Nhưng Hoàng thượng là nhất quốc chi quân'' Diệp Tư Nhàn bán tín bán nghi.

''Lừa nàng làm gì, trẫm là nhất quốc chi quân, nhưng Hoàng hậu là hậu cung chi chủ, mỗi người quản lí chức vụ của mình mới có thể lâu dài, tựa như ở dân gian nam chủ ngoại nữ chủ nội, đạo lý giống nhau''

Giải thích như vậy, Diệp Tư Nhàn liền hiểu ra.

''Vậy nếu Hoàng hậu vu oan cho thiếp? Người cũng không cứu được thiếp sap?''

''Cho nên, nàng ở hậu cung nhất định phải cẩn thận, mọi thứ đều nên để ý một chút, đừng để người khác nắm cán được mình'' Triệu Nguyên Cấp vừa nói vừa nháy mắt với Phùng An Hoài.

''Hoàng thượng nói đúng, nô tài nghe cung nhân bên dưới nói Diệp tiểu chủ người quá bất cẩn, tuy nói không câu nệ tiểu tuyết là chuyện tốt, nhưng làm việc phải cẩn thận'' Phùng An Hoài mặt không biến sắc, tim không đập mạnh, cùng chủ tử nhà mình nói huơu nói vượn.

''Ta, ta hiểu rồi'' Diệp Tư Nhàn vỗ ngực một cái, trong cung lại còn có quy củ như vậy.

''Người cũng không cần quá chú ý, chỉ cần nhớ kỹ gặp người khác thì phải cười tươi, mọi thứ đều để ý, cố gắng ít nói, tuyệt đối không tham gia náo nhiệt, có tiền tài thì không khoe ra, gặp chuyện thì dựa vào người bên cạnh là được rồi''

Diệp Tư Nhàn suy nghĩ những lời này, nghiêm túc gật đầu.

''Đa tạ Phùng công công''

''Tiểu chủ không cần phải khách khí, không có việc gì nô tài xin cáo

lui''

Nhìn Phùng An Hoài rời đi, Diệp Tư Nhàn kinh ngạc quay đầu: ''Hoàng thượng, thiếp ở chỗ của người cũng phải như vậy sao?''

''Không cần'' Triệu Nguyên Cấp lại tiếp tục nghiêm túc, lần này là thật sự nghiêm túc.

Hắn hi vọng nàng có thể có năng lực tự bảo vệ mình ở trong cung, nhưng tuyệt đối không mong sẽ lại tạo ra một cung phi, nàng đơn thuần chất ohác, hắn không mong nàng bị tiêu diệt chút nào.

''Vậy là được rồi, Hoàng thượng, người không biết lúc đó thiếp đã sợ thế nào đâu, Tôn tài tử đó nàng ta...'' Diệp Tư Nhàn vô tâm vô phế lôi kéo Hoàng thượng bắt đầu nói.

Từ Tôn tài tử nói đến bị Hoàng hậu ủy khuất, từ chuyện sai nô tài nửa đêm đến hồ Thái Dịch tìm manh mối, đến bản thân lâm nguy cũng không sợ mà thay bản thân giải oan.

Khuôn mặt nhỏ của nàng như mây trong veo, âm điệu trầm bổng du dương, cho nàng một cái mõ và một vài về là có thể đi kể chuyện khắp thiên hạ.

''Nói xong chưa?'' Triệu Nguyên Cấp chống khuỷu tay nhìn nàng, trong con mắt thăm thúy tràn ngập ý cười.

''Nói xong rồi'' người nào đó không khách khí bưng lên một chén trà uống một ngụm.

''Có đói bụng không, trẫm cho người truyền lệnh'' Triệu Nguyên Cấp cưng chiều.

''Được'' nữ tử khuôn mặt đỏ bừng tươi cười.

Triệu Nguyên Cấp cảm thấy có khi là đầu óc mình có một cái hố, rõ ràng mệt mỏi cả ngày, hắn thế mà còn có kiên nhẫn nghe tiểu nữ nhân này léo nhéo.

Có thể nghĩ đến Ngự thư phòng trước kia luôn âm u đầy tử khí, lại cảm thấy tràn ngập khói lửa như thế này cũng tốt, con người, quả nhiên rất mâu thuẫn.

Các cung nữ bưng Ngự thiện nối đuôi nhau đi vào, bàn ăn bằng gỗ Tử Đàn lớn như vậy bày đầy sơn trân hải vị đầy đủ màu sắc hương vị.

Diệp Tư Nhàn chưa được mấy lần đường đường chính chính nhìn thấy, con mắt đỏa quanh bàn sáng rực.

Triệu Nguyên Cấp ôm nàng ngồi xuống bên bàn, tự tay gắp thức ăn cho bộ dạng tươi cười hoạt bát đó, nhóm cung nhân là lần đầu thấy Hoàng thượng kiên nhẫn như vậy, xôn xao cúi đầu xuống không dám nhìn nhiều.

Chiêu Dương Cung tràn đầy không khí ôn nhu cưng chiều, còn Nghi Tĩnh Cư thì khác một trời một vực.

''Tiểu chủ, dù đồ ăn không ngon, những người ăn một chút đi, chịu đựng như vậy cũng không phải biện pháp?'' Thái Liên bưng đồ ăn đứng bên giường.

Trên chiếc giường đơn sơ, Tôn thải nữ sớm đã khóc đến hai mắt sưng đỏ, một đôi tay siết chặt lấy chăn, trong mắt đầy hận ý.

''Tiện nhân kia đúng là gian xảo, kế hoạch của chúng ta chặt chẽ như vậy mà ả vẫn tìm được manh mối, cô ta chỉ là môt nữ nhân tới từ địa phương nhỏ thôi, lấy đâu ra bản lĩnh như vậy?'' khuôn mặt Tôn thải nữ dữ tợn.

Thái Liên không dám nói gì, là nồ tỳ theo chủ tử vào cung, nàng cũng đã quen với chủ tử như vậy rồi.

Trước kia Tôn gia cũng không thích tiểu chủ, tiểu thư bị ủy khuất cũng thường xuyên phát cáu, nàng chỉ cần nghe là được rồi.

Qua một thời gian nữa chính nàng sẽ khỏe hơn, cũng chính vì vậy nên không ai thèm quan tâm nàng ta.

''Tìm cơ hội đưa cho Tống quý nhân, nói ta muốn gặp nàng ta, đừng để người khác phát hiện'' Tôn thải nữ ra lệnh.

''Dạ'' Thái Liên đáp ứng, tiếp tục khuyên tiểu chủ ăn.

Tôn thải nữ liếc mắt nhìn đồ ăn đơn sơ đến mức không nhìn ra là cái gì, tức giận đến mức tiếp tục quăng ném, nhưng cuối cùng không có cách nào, không ăn thì chết đói, nàng chỉ có thể chấp nhận ăn một chút.

Ăn một bữa tối, ăn tới ủy khuất.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện