Đồ chơi mang về từ ngoài cung, bọn nhỏ rất thích.
Nhất là bạn nhỏ Trường Diễn, ôm một đôi hổ vải uy vũ, cao hứng nhét thẳng vào miệng, chảy nước bọt.
''Nhìn xem chút tiền đồ của đệ kìa''
Cảnh Châu ở bên cạnh oán trách lau cho đệ đệ, hài tử năm tuổi rất có dáng vẻ đại tỷ tỷ.
Diệp Tư Nhàn bế Cảnh Nghiên ngồi ở một bên, cười cười nhìn một màn ấm áp.
''Về sau tỷ đệ các con phải luôn hòa thuận, gặp bất cứ chuyện gì cũng không được mù quáng so đo''
''Gặp chuyện gì ạ?'' Cảnh Châu hiếu kỳ hỏi mẫu phi.
Diệp Tư Nhàn gõ gõ đầu nữ nhi: ''Không trả lời mẫu phi mà còn hỏi, không có chuyện gì, mà là bất cứ chuyện gì!''
''Nếu đệ đệ bất kính tỷ tỷ, mẫu phi sẽ phạt đệ đệ, nếu tỷ tỷ không bảo vệ đệ đệ, mẫu phi phạt tỷ tỷ, công bằng hiểu chưa?''
Cảnh Châu vuốt vuốt cái ót của mình, không phục.
''Vậy Cảnh Nghiên cũng là tỷ tỷ, sao mẫu phi không nói Cảnh Nghiên? Muội ấy sắp ba tuổi rồi, còn ỷ lại trong ngực mẫu phi''
Vừa nói tay nhỏ vừa duỗi ra, chỉ vào tiểu cô nương nũng nịu trong ngực mẫu phi.
''Muội muội con còn nhỏ, sao nghe hiểu được những điều này, con là đại tỷ tỷ, về sau phải che chở đệ đệ muội muội, biết không?''
Cảnh Châu tức giận đến phồng má.
''Nhưng các đệ đệ còn nhỏ hơn, sao mẫu phi chỉ bế muội muội, không bế đệ đệ?''
''Nam hài tử sao so được với nữ hài tử, chúng bế hay không đều không cần gấp, muội muội con thì nhất định phải bế''
Vừa nói, Diệp Tư Nhàn nắm thật chặt tiểu nữ nhi trong lồng ngực.
Thân thể Cảnh Nghiên yếu kém, là đứa khôi phục chậm nhất trong bốn đứa nhỏ.
Hơn nửa tháng qua.
Cả Trường Uyên và Trường Diễn đều không khóc không lộn xộn nữa, còn con bé vẫn thường ngủ mơ khóc tỉnh lại.
Diệp Tư Nhàn yêu thương tiểu nữ nhi, cũng càng hận không thể chặt hết đám người có ý đồ xấu kia đem cho chó ăn.
''Cảnh châu?''
Diệp Tư Nhàn đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi đại nữ nhi.
''Trước đó mẫu phi không ở trong cung, Đại tỷ tỷ của con đã dỗ các con như thế nào? Dỗ các đệ đệ thế nào, con còn nhớ không?''
''Đại tỷ tỷ bế chúng con hát, kể chuyện cho chúng con nghe, đưa chúng con ra ngoài tản bộ'' Cảnh Châu nhớ lại từng cái.
Diệp Tư Nhàn nhíu mày: ''Không có cái gì bất thường à? Cảnh Châu con nhớ cho kỹ đi''
Vừa nhắc tới Đại tỷ tỷ, Cảnh Châu cảm thấy cái gì cũng tốt.
Đại tỷ tỷ ôn nhu xinh đẹp, còn biết thêu thùa may vá, cực kỳ vừa ý, sao có thể có thái độ bất thường?
Trong mắt Diệp Tư Nhàn dần mất mát.
Mình nhất định là điên rồi, nàng sắp ép điên tất cả mọi người Nội vụ phủ, Ngự thiện phòng và Thái y viện, cũng không tra ra được kết quả gì, một đứa bé như Cảnh Châu thì biết cái gì?
Thôi, vẫn nên chậm rãi tra.
Chỉ cần có làm, nhất định sẽ có dấu vết để lại, không nhất thời vội vã.
Diệp Tư Nhàn thở một hơi dài, cúi đầu xem xét, tiểu Công chúa Cảnh Nghiên mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn nàng.
''Mẫu phi''
Tiểu khuê nữ nũng nịu kêu, tim Diệp Tư Nhàn đều chảy ra.
''Sao vậy Cảnh Nghiên, không ngủ sao?''
''Sao trên người của người không thơm? Trên người Đại tỷ tỷ rất thơm đó, Cảnh Nghiên rất thích''
''Thơm sao?''
Có đôi khi xé mở chân tướng rất đơn giản, một chữ là đủ.
Sửng sốt một hồi, diệp Tư Nhàn vuốt tóc nữ nhi: ''Vậy mẫu phi cũng đi xông hương được không? Cảnh Nghiên thích mùi gì?''
''Chính là...''
Tiểu Công chúa tránh thoát vòng ôm của mẫu phi, chân ngắn bước nhỏ đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng méo miệng, vẻ mặt ủy khuất.
''Cảnh Nghiên không biết là mùi gì, nhưng rất thơm''
Miệng nhỏ của tiểu cô nương cong lên sắp khóc, Diệp Tư Nhàn vội vàng ôm hôn hai má của nàng.
''Vậy mẫu phi đi lấy hương tới, cho con nhận dạng có được không?''
''Được ạ''
Trong đôi mắt đen nhánh chứa đầy nước mắt, tiểu cô nương đầm đìa nước mắt gật gật đầu.
Diệp Tư Nhàn nháy mắt với Viên Nguyệt, Viên Nguyệt hiểu ý, xoay người tới Nội vụ phủ.
Chưa đến nửa canh giờ, tất cả hương liệu, hương dịch có mùi thơm hoa cỏ đều lấy một chút.
Từng bình từng lọ chất thành một đống lớn trên bàn.
''Cảnh Nghiên con đi ngửi xem là cái nào?''
Diệp Tư Nhàn còn chưa dứt lời, bốn đứa bé đều xẹt tới, mỗi đứa đều như chó con, ngửi chỗ này sờ chỗ kia.
Cảnh Châu lanh lợi nhất, nhanh chóng ngửi một lần, thất vọng lắc đầu.
''Mẫu phi, đều không phải''
Động tác của Cảnh Nghiên chậm, cũng cẩn thận nhất, chờ sau khi nàng ngửi