Đếm đó, Diệp Tư Nhàn mãi cho tới giờ Hợi mới rời khỏi.
Trong lúc đó nàng còn bồi Tố quý phi ăn chút bữa khuya.
Tận mắt nhìn Tố quý phi ăn nửa bát cháo, trái tim nàng mới dần buông xuống.
Trước khi ra cửa, Diệp Tư Nhàn giao phí Nghênh Thư, có chuyện gì nhất định phải bẩm báo đến Trữ Tú Cung trước tiên.
Nghênh Thư gật đầu nói dạ, Diệp Tư Nhàn mới yên tâm rời đi.
Lần nữa quay lại Trữ tú cung, bọn nhỏ đã ngủ.
Hoàng thượng bận bịu chiêu đãi đại thần, nghỉ ở Chiêu Dương Cung không đến.
Diệp Tư Nhàn một thân một mình súc miệng, nghiêng lên giường lật xem tiểu thuyết.
Không biết tại sao, quyển tiểu thuyết bình thường thích xem nhất, lúc này nhạt như nước ốc.
Đừng nói là một trang, ngay cả một chữ cũng đọc không nổi.
Lật sách xoạt xoạt, nàng không kiên nhẫn bỏ qua hết.
Thở phì phì lại uống một ngụm trà, vẫn không thể nào đè xuống nóng nảy trong lòng.
''Nương nương người sao vậy?'' Xuân Thiền không hiểu.
Viên Nguyệt cẩn thận thắp đèn nhỏ trên bàn trà, cười nói.
''Nương nương nhất định còn đang lo cho Tố quý phi''
Diệp Tư Nhàn lườm nàng, không muốn nói chuyện.
''Không còn sớm nữa, nương nương cũng nên nghỉ ngơi, ngày mai là mùng hai, người phải thức sớm'' Viên Nguyệt khuyên.
Diệp Tư Nhàn nghe vậy, cuối cùng hít sâu một hơi.
''Được!''
Buông sách xuống, ngồi dậy chui vào trong chăn ấm áp mà Viên Nguyệt đã trải.
Xuân Thiền và Linh Chi dập tắt từng ngọn đèn, hai người cùng nhau ra ngoài.
Viên Nguyệt ngủ lại trên giường thấp bên cạnh.
''Hôm nay nô tỳ gác đêm, nếu người thực sự không ngủ được thì trò chuyện với nô tỳ''
''Sao ngươi biết ta có điều muốn nói?''
Trong bóng tối, Diệp Tư Nhàn trừng lớn mắt.
Viên Nguyệt buồn cười: ''Nô tỳ đương nhiên là biết''
''Mà nô tỳ còn biết, người nhất định là quyết định rồi, quả nhiên vẫn như lúc trước, suy nghĩ gì thì chính là cái đó, hùng hổ không ai ngăn nổi''
''Không tệ, ta đúng là đã quyết định''
''Với lại hôm nay ta còn nói dối, ta nói với Tố quý phi, Tống Thừa Hựu ở ngoài cung sống không tốt, tỷ ấy bị dọa sợ, khóc cực kỳ lâu''
Nói xong, nội thất lâm vào yên lặng thật lâu.
Diệp Tư Nhàn cho rằng Viên Nguyệt đã ngủ, mình cũng xoay người định ngủ, lại nghe Viên Nguyệt đột nhiên nói.
''Bước này của nương nương, rốt cuộc không có đường lui nữa''
''Đúng vậy'' Diệp Tư Nhàn thở dài.
''Vậy sau đó thì sao? Tố quý phi nương nương đồng ý?''
''Không có'' đây mới là phiền toái nhất.
Tố quý phi một lòng muốn chết, không chịu xuất cung, cũng không chịu sống trong cung, nhất định phải muốn chết.
Diệp Tư Nhàn rơi vào đường cùng đành phải lừa nàng, nói tiếp tục kiên trì đi, chờ Tống Thừa Hựu xả tang thê tử.
Nếu không thì đả kích liên tiếp, có thể sẽ lấy mạng của y, hủy hoại cả đời y.
Nàng quả nhiên mềm lòng.
''Cảm giác gạt người thật không tốt chút nào, nhưng ta không còn cách nào, vì cứu tỷ ấy một mạng, ta nhất định phải ổn định tỷ ấy''
Cuối cùng các nàng ước định trong vòng nửa năm, Tố quý phi nhất định phải tiếp tục sống, giả vờ thì cũng phải giả vờ làm ra một bộ dạng khỏe mạnh.
Thời gian nửa năm vừa đến, Diệp Tư Nhàn tự mình đưa độc dược tới, đưa nàng an ổn lên đường.
''Cũng không biết có thành công hay không, chuyện này quá mạo hiểm, hơn nữa còn có thể không gạt được Hoàng thượng''
''Người muốn giấu diếm Hoàng thượng?'' Viên Nguyệt trừng to mắt không tin nổi.
''Còn không phải sao?'' Diệp Tư Nhàn cười khổ.
''Chẳng lẽ muốn ta tự mình tới xin Hoàng thượng, đế tiểu thiếp của chàng ấy xuất cung, thành thân với nam nhân khác sao?''
''Viên Nguyệt, mặc dù chàng ấy thương yêu ta, nhưng chàng là Hoàng đế, là chủ của giang sơn''
Diệp Tư Nhàn biết, Triệu Nguyên Cấp không thể đồng ý.
''Được, nô tỳ biết rồi'' Viên Nguyệt thở dài.
Nhưng nương nương, người mưu cầu gì chứ, chuyện này người rõ ràng người có thể mặc kệ mà.
Trong cung một phi tần bị bệnh chết cũng là chuyện bình thường không thể bình thường hơn, người cần gì nhất định phải nhúng tay vào?
Bạch gia, gia đại nghiệp đại, không có một chút xíu liên quan gì đến Diệp gia của người cả.
Diệp Tư Nhàn biết Viên Nguyệt đang nghĩ gì.
Nàng trợn tròn mắt nhìn qua màn trướng, trong bóng tối, tất cả hoa văn hoa lệ đều biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại một chùm sáng chiếu vào cửa sổ.
Có lẽ trong lòng mình cũng có một chùm sáng như vậy, có thể khi phù phiếm thối lui, còn có thể chiếu sáng mình.
Nàng không đành lòng nhìn một sinh mạng sống sờ sờ bị hành hạ chết.
Bọn họ rõ ràng không đáng chết, không nên sống khổ như vậy.
Hai chủ tớ ngủ thật say,
Ngày hôm sau tỉnh dậy,