''Luận võ luận bàn cái gì, không phải cuối cùng là dừng lại sao?''
''Ca ca cũng vậy, sao huynh ấy dám?'' Diệp Tư Nhàn nhíu mày xoắn xuýt.
Hai bên mà đều bị thương, nhất thời nàng cũng không biết nên oán trách người nào.
''Luận bàn võ nghệ cũng không phải con nít ranh, làm sao không đụng được một chút nào? Nàng cũng quá...''
Thoáng nhìn sắc mặt lạnh lẽo của ái thê, Đế vương nói được một nửa tự giác im lặng.
Diệp Tư Nhàn trừng mắt liếc hắn.
''Lần sau không được như vậy nữa''
''Người là Hoàng đế, thân thể vạn kim''
Nói xong cởϊ áσ ngoài của hắn ra, cầm chút cao dược lưu thông máu ứ đọng kiên nhẫn thoa lên.
''Không được lộn xộn, chờ bôi một chút rồi mặc y phục''
'Thân thể vạn kim' đành phải hai tay để trần ngoan ngoãn ngồi, không dám tùy tiện động loạn.
Đôi câu vài lời truyền ra ngoài, các tiểu cung nữ ngoài điện che miệng cười trộm.
''Vẫn là nương nương lợi hại''
''Đúng đấy, đây chính là thê quản nghiêm mà dân gian nói tới sao?''
''Hoàng thượng đối với chủ tử nhà chúng ta thật sự là thương yêu đến tận xương cốt''
Phùng An Hoài nhìn trời, nhìn đất, cảm thấy thực sự kỳ cục, mới phái người tới quát lớn.
''Tất cả đừng có nói lung tung, các chủ tử mà cũng tùy tiện nghị luận?''
Các tiểu cung nữ sợ hãi lập tức giải tán.
Chỉ để lại Phùng An Hoài và hai tiểu đồ đệ giữ ở ngoài cửa.
Ba người mắt lớn trừng mắt nhỏ, im lặng cả buổi Phùng An Hoài mới không nín được nữa.
''Nghe thấy chưa ranh con''
''Về sau nơi này của Diệp quý phi phải lưu tâm thêm một chút, đây chính là....chủ tử tương lai''
Tiểu thái giám hiểu rõ, trong mắt lập tức dâng lên tôn sùng.
Ngay cả Trữ Tú cung ngày thường nhìn mộc mạc cũng cảm thấy xa hoa đại khí hơn rất nhiều.
Hàn khí trong đêm đầu xuân mịt mờ.
Ánh trăng xuyên qua sương lạnh đậm nhạt dày mỏng, chiếu vào trên đèn cung trên cao trong Trữ Tú Cung, chiếu ra một vòng vầng sáng, càng lộ ra sự thanh nhã cao quý của Trữ Tú cung, không tầm thường.
...
Kinh thành đầu xuân lạnh, chỉ có lúc ban ngày sáng sủa mới có ấm áp.
Còn Tây Nam cùng lúc đó, lại sớm đã cảnh xuân tươi đẹp.
Phần lớn đường ở đây đều là núi non trùng điệp, rừng rậm dày đặc, cho dù thời tiết trong lành thì đường cũng gập ghềnh nhấp nhô.
Đội xe của Công chúa Vân Châu đã xuất phát hơn mười ngày, đi qua biên giới Lưỡng Giới Sơn đến Đại Cảnh triều.
Mười mấy ngày nay một đường xóc nảy, toàn bộ người của đội xe đã kiệt sức, ngựa hết hơi.
Nhưng hôn kỳ sắp đến, bọn họ không thể không xuất roi thúc ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến Kinh thành.
Trong xe ngựa, Khố Nhĩ Vân Châu mặc phục sức đại hôn thêu thùa rườm rà, chải búi tóc khoa trương, đầu đội mào đầu xích kim hồng mã não bảo thạch, mặt dùng mành châu mã não che lại.
Xe ngựa xóc nảy, mành châu che mặt của nàng kịch liệt lắc lư, dường như nháy mắt kế tiếp sẽ bay lên.
Nàng cực kỳ không thoải mái tựa người lên vách xe ngựa, gương mặt dưới mành châu mã não trắng bệch như tờ giấy.
''Công chúa vẫn ổn chứ'' tỳ nữ Ca Cát nhịn không được quan tâm.
''Không ổn cũng phải chịu, có thể đi hòa thân đã là tạo hóa của người'' một tỳ nữ tên Ca Na khác trừng mắt lạnh lùng nhìn, một bộ dạng không ưa.
Ai cũng biết, Công chúa Vân Châu là Công chúa có địa vị thấp hèn nhất ở Khố Nạp quốc.
Mẹ đẻ của nàng chỉ là một thị nữ bên cạnh Vương hậu, tình cờ được Quốc vương sủng hạnh mới có nàng.
Nếu không phải Vương hậu nhiều năm che chở, mẹ con các nàng sớm đã mất mạng, tính cả đệ đệ gần mười tuổi của nàng kia cũng đừng mơ mà sống.
Nuôi binh nghìn ngày dùng binh chỉ một giờ.
Khố Nạp quốc rốt cuộc trèo lên cái cây to Đại Cảnh triều này, Công chúa Vân Châu dung mạo mỹ lệ cũng đúng lúc phát huy được tác dụng.
Cũng không uổng công Vương hậu nhiều năm bồi dưỡng.
Về sau có nàng ở đây, địa vị của Vương hậu và Thái tử sẽ vĩnh viễn vững chắc.
Nghĩ tới điều này, sắc mặt của tỳ nữ tên Ca Na khó khăn lắm mới tốt lên được một chút.
''Người chịu đựng chút đi, ngay cả Quốc vương và Thái tử còn không nói gì, người cũng đừng mỏng manh như vậy''
Ca Na xem thường cười lạnh.
''Ngươi...!''
Ca Cát giận muốn cãi vài câu, lại bị Công chúa Vân Châu dốc sức nắm chặt tay áo.
Nàng lắc đầu với tỳ nữ thiếp thân của mình, ra hiệu đừng tranh, sau đó mỏi mệt nhắm mắt lại.
Ca Cát tức giận đỏ cả mắt, bất đắc dĩ đành phải ngậm miệng.
Thấy bộ dáng khúm núm uất ức của hai chủ tớ, lỗ mũi Ca Na hận không thể vọt lên tới trời.
Hừ!
Nàng ta là quản sự cô cô do Vương hậu phái tới, ngay cả Công chúa không nghe lời cũng có thể quản giáo, huống chi là một tỳ nữ nhỏ bé tầm thường như Ca Cát.
Đội xe tiếp tục tiến lên.
Mỗi ngày từ sáng sớm đến tối, chỉ có ba bốn canh giờ dùng