Sớm đã hiệp thương xong quyết sách, Quốc vương của Khố Nạp cũng không tiện nói gì.
Chỉ quan tâm quyền lợi, càng sẽ không để ý sống chết của nữ nhi.
Sau khi hàn huyên qua quýt, Quốc vương Khố Nạp rất nhanh quay lại đội xe, được quân đội của Đại Cảnh triều hộ tống tiến vào thành Cam Dương.
Trên xe ngựa, Quốc vương Khố Nạp căn dặn nữ nhi.
''Phò mã của con vẫn chưa định được, nhưng bọn họ có nói, sẽ tuyển ra võ sĩ dũng mãnh nhất cho con, con đừng lo''
''Nữ nhi cẩn tuân phụ mệnh'' Vân Châu ôn hòa thuận theo.
Nữ nhi mười sáu tuổi bình tĩnh như vậy, cũng khiến cho Quốc vương Khố Nạp có chút nhìn bằng con mắt khác.
Trong lòng tuôn ra một chút áy náy, muốn nói gì đó.
Lại nghe tỳ nữ bên ngoài bẩm báo.
''Quốc vương bệ hạ, đã đến hành cung, mời ngài xuống xe''
Giọng nói này kiều mị lại quen thuộc, nghe qua liền biết đến từ Ca Na.
Đôi mắt của Khố Nhĩ Vân Châu rủ xuống.
''Phụ vương, đã đến hành cung rồi, nữ nhi đỡ người xuống xe''
''Ừ''
Quốc vương Khố Nạp hài lòng vỗ vỗ lưng nữ nhi, thân thể mập mạp run run rẩy rẩy xuống xe ngựa.
...
Nơi này là biệt viện của Hoàng gia ở thành Cam Dương, cũng không lớn, cũng may ở chỗ ngoại ô, vây quanh với núi và sông, phong cảnh đặc biệt.
Diệp Tư Quân đứng ở cổng hành cung, thân mang áo giáp, bên hông cầm kiếm, ánh mắt sáng ngời nhìn qua đôi cha con cách đó không xa.
''Đây là hành cung, chỗ ở đơn sơ, mời chư vị ở tạm nghỉ ngơi hai ngày, chỉnh đốn sơ một chút''
Lời còn chưa dứt đã thấy trên một chiếc xe ngựa khác, một thiếu niên hoa y cẩm phục ôm mỹ nhân miễn cưỡng xuống xe, vẻ mặt đều là bực mình.
''Sao lại dừng ở đây mà không đi?''
''Không phải tới Kinh thành Đại Cảnh triều sao?''
Diệp Tư Quân: ''...''
Bầu không khí nhất thời ngưng đọng, vẫn là y mở miệng trước.
''Có lẽ vị này chính là Thái tử của quý quốc, cân nhắc đến việc chư vị đi đường mệt mỏi mấy chục ngày, do đó chuẩn bị biệt viện hành cung để mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn''
Giải thích xong, không muốn nhìn đám người vớ va vớ vẩn này nữa, Diệp Tư Quân trực tiếp cung tay làm lễ.
''Hai ngày kế tiếp, an nguy của chư vị sẽ do ta phụ trách, nếu không có chuyện gì, tại hạ cáo lui trước''
Quốc vương Khố Nạp cũng không quản những chuyện vô bổ này.
Nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, dù sao ông ta đúng là mệt mỏi.
Ông ta từ trước đến nay sống an nhàn suиɠ sướиɠ làm gì từng chịu ủy khuất như vậy, đã ba ngày nay ông ta không hưởng dụng mỹ nhân, không có thoải mái.
''Nếu đã vậy, chúng ta cứ nghỉ ngơi dưỡng sức''
''Vân Miên à, con bảo trọng chút đi, nhìn mặt của con khô quắt vàng như nến vậy, thế này thì làm sao đi hòa thân?''
Quốc vương Khố Nạp thờ ơ.
''Phụ vương, nữ nhi tên Vân Châu''
''À, Vân Châu à''
Nam nhân bụng phệ chẳng hề để ý đẩy tay nữ nhi ra.
''Người đâu, đưa Công chúa về phòng nghỉ ngơi, trẫm cũng phải đi nghỉ ngơi''
''Rõ!''
Ca Na chạy tới, đưa Khố Nhĩ Vân Châu đi, trước khi đi nàng ta cũng không quên cợt nhả chuyển tới một ánh mắt xinh đẹp vũ mị cho Quốc vương.
Quốc vương Khố Nạp trợn cả mắt trên, trong lòng bị câu đến ngứa ngáy, vẻ mặt lại chỉ có thể làm như không nhìn thấy.
Khố Nhĩ Vân Châu chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Ca Na là người của Vương hậu, tướng mạo xinh đẹp quyến rũ, nghe nói Quốc vương hình như đã nghĩ đến từ lâu.
Vương hậu quả thực rõ ràng treo ham muốn của Quốc vương cho tới bây giờ mới thành toàn cho bọn họ.
Vì phòng ngừa Quốc vương mang mỹ nhân trở về từ Đại Cảnh triều.
Muốn dùng Ca Na làm phương tiện.
Khố Nhĩ Vân Châu căm ghét cười lạnh, quả nhiên, Vương hậu có con mắt nhìn người nham hiểm.
Ca Na tâm địa ác độc, có cô ta ở đây, bên cạnh Quốc vương tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kỳ nữ nhân nào.
'Ha ha'
Trong lòng cười lạnh, Khố Nhĩ Vân Châu đi một đường quay về gian phòng của mình.
Sau khi thu dọn mọi thứ xong, Ca Na quả nhiên không kịp đợi mà rời đi, chỉ còn một mình Ca Cát bận trước bận sau.
May mà các nàng cũng không muốn thấy nàng ta, mọi người mừng rỡ.
''Công chúa, nô tỳ cảm thấy Đại Cảnh triều cũng coi như không tệ, người nhìn Tướng quân này xem, phong thần tuấn lãng uy phong lẫm liệt, sẽ không phải là chính ngài ấy đến kết thông gia đó chứ?''
Ca Cát đầy vẻ ướt mong trong mắt.
''Đừng nói nhảm''
Công chúa Vân Châu nhỏ giọng quở mắng.
''Tất cả tình tình yêu yêu của các tiểu nữ nhi gia đều không thuộc về ta, đừng quên chúng ta tới đây để làm gì''
''Ò!''
Ca Cát cúi đầu.
''Nô tỳ vẫn cảm thấy Công chúa nên ôm một hai phần hy vọng đi, ngộ nhỡ thì sao? Ngộ nhỡ người gặp được một phu quân tốt thì sao?''
Khố Nhĩ Vân Châu cười lạnh.
''Ta không cần phu quân tốt,