Diệp Tư Nhàn: ''...''
Nàng không dám tưởng tượng đây là một quốc gia gì nữa.
Có thể vội tới như vậy à? Còn không biết xấu hổ như vậy nữa?
''Vốn cảm thấy khoa trương, hiện tại xem ra là tả thực, không đúng, là mỹ hóa''
Nàng thề.
Nếu như đem những hành vi này viết vào , nàng tuyệt đối sẽ không thèm nhìn tới cái quốc gia nà thêm một chút nào.
''Thậm chí, ta cảm thấy muối của quốc gia bọn hắn cũng bẩn''
''Bẩn cũng được, không bẩn cũng được, chỉ cần thông gia lần này thành công, bách tính bổn triều sẽ nhanh chóng có thể ăn được mỏ muối trắng mịn lại còn rẻ''
Lòng Diệp Tư Nhàn đầy căm phẫn.
''Vậy ai cưới Công chúa?''
''Có lẽ cái gọi là Công chúa hòa thân kia cũng không có gì đặc biệt, nếu như là một thủy tính dương hoa*...''
*lẳng lơ, dâm loàn.
Nơi vớ va vớ vẩn như vậy, có thể mọc ra nữ tử phẩm hạnh đoan trang gì chứ.
''Vì lẽ đó''
''Trẫm định lấy cái này làm lý do, thay đổi điều kiện thông gia''
Là đối phương tới thông gia, không ai chịu cưới Công chúa của bọn hắn, Đế vương như hắn cũng sẽ rất khó khăn không phải sao?
''Thiếp cảm thấy có thể thực hiện được'' Diệp Tư Nhàn gật đầu.
''Chỉ là đáng thương cho dũng sĩ Đại Cảnh triều chúng ta, phải vì nước hy sinh thân mình''
Triệu Nguyên Cấp dở khóc dở cười, gõ một cái lên má nàng.
''Nói gì đó, cái này gọi là vì dân hy sinh thân mình''
Hai người cười nói, chớp mắt đã đến canh ba, ôm nhau nằm ngủ.
...
Hai ngày sau.
Triệu Nguyên Cấp một mặt cho người đi chuẩn bị chuyện luận võ kén rể, một mặt để Phùng An Hoài tiếp tục đưa mỹ nữ tới dịch quán không ngừng.
Trong tối, hắn còn không ngừng cho người truyền chuyện phóng túng trong dịch quán đến phố lớn ngõ nhỏ.
Rất nhanh, đầu đường cuối phố đàn bà con gái già trẻ ở Kinh thành, biết tất cả bí mật hoang dâm vô độ của Khố Nạp quốc.
Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh.
Nghi thức luận võ kén rể long trọng, chính thức tổ chức ở sân đấu võ lớn nhất ngoại ô Kinh thành.
Bách tính Kinh thành đương nhiên sẽ không bỏ qua náo nhiệt như vậy, sáng sớm đã có muôn người đều đổ ra đường, vây chặt sân đấu võ đến một giọt nước cũng không lọt.
Còn những dũng sĩ đã sớm từ các nơi trên cả nước chạy đến kén rể, từ lâu chờ ở dưới đài, kích động.
Trên khán đài.
Quốc vương và Thái tử Khố Nạp đến sớm nhất.
Dù khán đài đã bị màn che vàng sáng bao phủ cực kỳ chặt chẽ, vẫn có bách tính tinh mắt nhận ra hai người.
''Này! Nhìn xem, đó chính là Quốc vương phải không, trông cũng hơn sáu mươi, sao còn ham tiểu cô nương chứ''
''Nghe nói chính là ông ta cướp Hồng cô nương của Thịnh Diễm Lâu đi đó, làm hại lão tử đi ba chuyến mà không được gì''
''Thái tử kia sao gầy như cọng giá vậy''
''Ấy ngài đừng thấy Thái tử gầy, nghe nói hắn ta một đêm hơn mười cô nương đó, chậc chậc chậc, chẳng trách có âm khí''
Dân chúng chỉ trỏ, trong mắt đều là xem thường.
Các dũng sĩ cũng cảm thấy bất thường, nhao nhao kéo đại gia đại nương xung quanh đến hỏi cho ra nhẽ.
Không hỏi không biết, hỏi rồi thì giật mình.
''Đám nhóc con này phóng đãng như vậy cơ à? Vậy Công chúa của bọn hắn chắc hẳn cũng không có gì đặc biệt? Nếu lão tử cưới nàng ta, chẳng phải là trên đầu xanh mơn mởn sao?''
''Đúng vậy đó!'' một người khác phụ họa.
''Lão tử từ ngàn dặm xa xôi chạy tới luận võ, lại vì một con đàn bà như vậy, quả thực là vứt bỏ mặt mũi tổ tông''
''Hừ! Thì ra là loại hàng như vậy, lão tử không tranh, các ngươi ai thích thì lấy đi!'' lại một người kháng nghị.
''Lão tử cũng không thèm''
Liên tiếp, người từ bỏ tỷ võ ngày càng nhiều, lục tục có người hùng hổ ra khỏi sân đấu võ.
Nửa đường có người vì năm lượng bạc thưởng mà muốn ở lại.
Nhưng loại tình huống này, lên đài chỉ sợ cũng sẽ bị mắng là đồ 'con rùa', càng nghĩ, dứt khoát kéo nhau đi.
...
Lúc Ngự giá của Triệu Nguyên Cấp chạy đến, trên sân đấu võ đã dấy lên rối loạn không nhỏ.
Quốc vương và Thái tử Khố Nạp đang buồn bực, những người này đều bị làm sao vậy?
Thấy Triệu Nguyên Cấp đến, liền vội vàng tiến lên hỏi thăm nguyên nhân.
''Xảy ra chuyện gì? Đây không phải còn chưa bắt đầu luận võ sao? Sao bọn họ đều đi hết rồi?''
Triệu Nguyên Cấp: ''...''
Hắn ho nhẹ, giả vờ giả vịt sai Phùng An Hoài đi nghe ngóng nguyên do.
Một lát sau, Phùng An Hoài trở về bẩm báo.
Triệu Nguyên Cấp nghe xong mặt lộ vẻ xấu hổ, mặt không đỏ tim không đập nhìn về phía Quốc vương bên kia.
''Có lẽ dũng sĩ quốc gia chúng ta, cũng không bằng lòng cưới Công chúa''
''Cái gì?'' Quốc vương Khố Nạp trừng to hai mắt.
''Dựa vào cái gì, chúng ta đi thật xa tới, toàn tâm toàn ý muốn hòa thân với quý quốc, bây giờ nói không bằng lòng là không bằng lòng sao?''
''Cái này cũng không trách dũng sĩ