Cuối cùng Diệp Tư Nhàn cũng không lay chuyển được nữ nhi, tức giận đến mức nhẹ nhàng đánh lên cái mông của nàng mấy cái, mới cưng chiều ôm nữ nhi rời tiệc.
Lúc ra khỏi đại điện, vừa vặn gặp phải Dư Tĩnh Dao thất hồn lạc phách trở về từ bên ngoài.
Diệp Tư Nhàn bế nữ nhi suýt chút va vào nàng.
''Diệp phi nương nương thứ tội, dân nữ không cố ý'' Dư Tĩnh Dao bối rối quỳ trên đất dập đầu.
Diệp Tư Nhàn lại là vẻ mặt xa lạ.
''Ngươi là phu nhân của nhà nào, sao trước kia chưa từng gặp ngươi?''
Đôi mắt này quá giống mình, Diệp Tư Nhàn gần như trong nháy mắt liền nhớ tới lúc trước, Hoàng hậu không ngừng nói bên tai nàng.
''Ngươi chính là vật thay thế, chỉ vì ngươi có một đôi mắt đẹp''
Nữ tử kia tên gì nhỉ? Cái gì Dao.
''Dân nữ xuất thân Dư gia, năm nay là lần đầu tiên theo trưởng tẩu vào cung''
Dư Tĩnh Cao thấp thỏm quỳ trên đất.
Hiện tại nàng không có gì cả, chỉ có biểu hiện hết sức hèn mọn mới có thể làm giảm cảnh giác của đối phương.
Đợi mai kia....
''Ngươi tên gì?''
''Khuê danh của dân nữ là Tĩnh Dao, khiến nương nương chê cười rồi''
Diệp Tư Nhàn sửng sốt, một hồi mới lấy lại tinh thần, mỉm cười nói.
''Nhạc công trên ghế hát thật đúng lúc, ngươi có thể xem thì xem nhiều chút đi, bổn cung còn có việc, đi trước''
Không biết tại sao, nàng lại khách khí với một người xa lạ như vậy.
Nhưng chính người xa lạ trước mắt này thay đổi vận mệnh của nàng, chẳng trách hôm nay Hoàng hậu đặc biệt khác thường.
Hóa ra, Hoàng hậu cũng biết.
...
Trong điện Chiêu Dương đèn đuốc sáng trưng, tâm trạng Triệu Nguyên Cấp đang tốt, nghe Phùng an Hoài thông báo nói Diệp phi nương nương dẫn Nhị công chúa tới cầu kiến.
Hắn lại trực tiếp đi ra ngoài, đích thân đón nữ nhi vào lòng.
Tiểu nha đầu rốt cuộc tìm được 'hô hoàng', mừng rỡ khoa tay múa chân trong ngực Triệu Nguyên Cấp, còn không ngừng hôn lấy hai gò má phụ hoàng, khiến cho Đế vương đầy nước bọt của bé con.
''Cảnh Châu nặng hơn rồi, có phải là con quá tham ăn không? Mẫu phi của con cũng không bế nổi con''
Triệu Nguyên Cấp cưng chiều vỗ một cái lên mông nữ nhi.
Cảnh Châu không thèm để ý chút nào, vẫn không tim không phổi vui tươi hớn hở gặm mặt của phụ hoàng.
''Nhìn xem, nữ nhi của người thân với người hơn''
Diệp Tư Nhàn đứng một bên ăn dấm.
Triệu Nguyên Cấp đưa một tay ra, kéo nàng vào nội điện.
Đóng cửa lại một nhà ba người tràn ngập tiếng cười nói liên miên không ngớt.
Diệp Tư Nhàn nói đồ ăn trên yến tiệc đẹp mắt không ngon, Triệu Nguyên Cấp liền cho người tới Ngự thiện phòng truyền lệnh.
Diệp Tư Nhàn nói đồ ăn của Ngự thiện phòng trong cung chán, Triệu Nguyên Cấp lúc này sai Phùng An Hoài sắp xếp người ra ngoài mua.
''Biết rõ nàng đang nghĩ cái gì'' Triệu Nguyên Cấp gõ gõ đầu nàng.
Diệp Tư Nhàn cười hì hì.
''Vậy Hoàng thượng đoán thử xem, thiếp thích món quà vặt nào nhất trên phố?''
Triệu Nguyên Cấp gần như không chút suy nghĩ: ''Tết Trung thu, nhất định là bánh Trung thu ở Tây nhai, gà quay Cẩm Phúc Tường, ô mai Hạnh Hoa Doanh...''
Hắn còn chưa dứt lười, Diệp Tư Nhàn liền cười đến híp cả mắt.
''Hóa ra Hoàng thượng còn nhớ''
''Tất nhiên rồi''
Mỹ thực ngoài cung còn chưa tới, tiểu Công chúa Cảnh Châu ngủ thiếp đi trong tay phụ hoàng, Diệp Tư Nhàn gọi nhũ mẫu đến bế Công chúa đi, mình thì rúc vào ngực Triệu Nguyên Cấp.
Nàng ngoan như một con mèo, cọ cọ lên người Triệu Nguyên Cấp, tóc mai trên trán dán lên mặt, khuôn mặt và hốc mắt đều hồng hồng, khiến người nhìn thấy cũng đau lòng.
''Sao vậy?''
Triệu Nguyên Cấp vuốt ve hai má nàng thấp giọng hỏi.
Diệp Tư Nhàn lại lắc đầu, cố gắng nở nụ cười, tròng tròng mắt vẫn còn mang theo kiêu ngạo.
''Hoàng thượng, nếu có một ngày người không thích thần thiếp nữa, có thể nói với thần thiếp một tiếng, thiếp sẽ không ở bên cạnh quấy rầy người nữa''
Cho đến lúc đó, Hoàng thượng là Hoàng thượng, không còn quan hệ gì với phu quân nữa.
''Sao đột nhiên lại nói vậy''
Triệu Nguyên Cấp lúc này nhíu mày, bóp một cái lên mặt nàng.
''Lại suy nghĩ lung tung?''
''Không phải''
''Vậy thì là gì?''
''Hoàng thượng không biết sao? Là người mà Hoàng thượng vẫn luôn không cho nhắc đến, nàng ấy trở về rồi''
...
Đêm đó, Diệp Tư Nhàn ôm nữ nhi trở về Trữ Tú Cung, Triệu Nguyên Cấp thì ngồi cả đêm trong Chiêu Dương điện lạnh lẽo.
Quanh quẩn trong đầu hắn là nỗi thất vọng vô cùng tận.
Hóa ra tưởng rằng Dư gia mấy năm nay cũng đã an phận, tốt xấu cũng làm quan, đã làm một vài chuyện cho triều đình.
Không ngờ, thấy đại Kinh mặt trời mới mọc càng