Lúc Khố Nhĩ Vân Châu được cứu ra, đã thoi thóp.
Được đại phu kiểm tra, toàn thân nàng to nhỏ tổn thương chừng mấy chục chỗ, cũng càng không cần phải nói tới ám ảnh trong lòng việc bị cầm tù hành hạ suốt đêm.
Nghe đại phu bao cáo xong. lông mày Diệp Tư Quân nhíu đến muốn thắt nút lại.
''Nàng ấy khoảng bao lâu nữa có thể tỉnh lại?''
''Cái này thì không biết chắc, trước mắt xem ra tạm thời không tỉnh được đâu''
Đại phu lắc đầu, hiển nhiên rất thông cảm cho một tiểu cô nương gặp cảnh ngộ.
''Vết thương đã được rửa sạch, thoa ngoài da với lại bên trong điều tiết nếu thuận lợi, chắc hẳn cũng phải báy tám ngày''
''Chậc, đáng thương quá''
Nói liên miên lải nhải, lão đại phu râu ria hoa râm ôm hòm thuốc rời đi.
Sắc mặt Diệp Tư Quân càng đông cứng lại.
Bảy tám ngày nhất định là không gạt được.
Xem ra chuyện này không dễ qua như vậy.
Hoàng thượng khó khăn lắm mới kẹp được cổ của Khố Nạp quốc lại, luận võ kén rể cũng đang thuận lợi tiến hành.
Lại không ngờ tới lúc này....
Ánh nắng nóng rát từ đỉnh đầu rơi xuống, Diệp Tư Quân chỉ cảm thấy lưng lạnh toát.
Lúc trước thề nguyện cam đoan với Hoàng thượng, nhất định có thể bảo hộ Công chúa chu toàn, không ngờ vả mặt nhanh như vậy.
Diệp Tư Quân thở dài thở ngắn, sải bước rời đi.
...
Yến hội kéo dài ròng rã một ngày.
Đêm đó. cha con Quốc vương Khố Nạp uống say mèm, được người đưa đến dịch quán lúc đã bất tỉnh.
Hôm đó bình yên vô sự.
Diệp Tư Quân lại không thế giấu diếm, đêm khuya vào cung bẩm báo tình hình thực tế cho Đế vương.
''Hoàng thượng, Công chúa bị thương không nhẹ, đại phu nói ít nhất cũng phải bảy tám ngày mới có thể thoáng khôi phục''
''Lâu vậy sao?''
Đôi mắt anh tuấn của Triệu Nguyên Cấp trừng trừng, hiến nhiên không thế chấp nhận.
Nghĩ tới nghĩ lui, lúc này hắn hạ chỉ, chọn thái y nổi danh nhất Thái y viện, tới dịch quán bí mật chẩn trị cho Công chúa.
Về phần cha con Quốc vương Khố Nạp, Triệu Nguyên Cấp như đinh đóng cột.
''Có thể kéo dài bao lâu thì cứ kéo, dứt khoát bọn hắn chỉ lo sóng phóng túng, cũng không thân cận với Công chúa''
Diệp Tư Quân lại có chút chần chờ.
''Nếu sau khi Công chúa tỉnh lại đi cáo trạng thì sao? Làm sao có thể giấu diếm được?''
Triệu Nguyên Cấp trầm ngâm một lát, khuôn mặt lạnh lùng.
''Nàng ta là người muốn gả tới, miễn là nàng ta còn có chút ánh mắt quan sát sự việc mà làm thì hẳn phải biết chuyện này không nên lộ ra''
''Thứ nhất là bất lợi cho nàng ta, thứ hai, bất lợi cho mẫu tộc''
Trong nháy mắt Diệp Tư Quân run sợ.
Quả nhiên Đế vương chung quy vẫn là đế vương, ánh mắt vẫn cao hơn.
Y nghiêm nghị cung kính: ''Rõ!''
Trước khi đi, Triệu Nguyên Cấp căn dặn y.
''Cục diện rối rắm này trẫm giúp khanh thu dọn, Diệp Tư Quân, có phải khanh cũng nên biểu hiện gì đó không?''
Triệu Nguyên Cấp thiếu điều dán câu 'ngươi cố mà cưới Công chúa đi' lên trên trán.
Nhưng Diệp Tư Quân giả vờ ngây ngốc.
''Hoàng thượng yên tâm, vi thần lần này nhất định không phụ sự mong đợi của mọi người, bán mạng lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ làm thật tốt việc là Hoàng thượng giao phó''
Lời nghe thì hay, kỳ thật tra cứu kỹ càng ra thì.
Cái này không phải là nói: Ta có thể bán mạng, nhưng cưới Công chúa thì không.
Triệu Nguyên Cấp giận muốn phun máu.
Sải bước giẫm mạnh một hồi, tức giận nói: ''Cút!''
...
Đêm đó Diệp Tư Quân xuất cung trong đêm.
Đi cung y còn có Đàm thái y giỏi trị thương nhất Thái y viện.
Hai người một trước một sau đến dịch quán, từ cửa sau lặng lẽ đi vào.
Diệp Tư Quân lúc này phân phó cho gã sai vặt, chừa ra một gian phòng ở gần lầu các góc đông nam dịch quán.
Y thề phải ngày đêm trông coi Công chúa.
Sóng to gió lớn qua đi, y cũng không tin ngay cả nữ tử cũng không bảo vệ tốt được.
Còn Đàm thái y trực tiếp được dẫn đi tới trước giường bệnh của Công chúa.
Sau khi vọng văn vấn thiết, lại cẩn thận nghiên cứu đơn thuốc Công chúa đang dùng.
Đàm thái y vuốt vuốt sợi sâu hoa râm im lặng cả buổi, cuối cùng đưa ra kết luận.
''Toa thuốc này ổn thì có ổn, nhưng lại quá bảo thủ, bệnh tình của Công chúa cũng không có nghiêm trọng tới vậy, phải bảy tám ngày mới tỉnh''
Vẻ mặt Diệp Tư Quân vui mừng.
''Ý của Đàm đại nhân là?''
Đàm thái y chậm rãi lấy ra một loạt ngân châm trong hòm thuốc, cẩn thận châm vào các huyệt vị trọng yếu của Công chúa, xuất ra chút máu đen sưng ứ.
Rốt cuộc khuôn mặt dễ chịu.
''Những tụ huyết tồn tại thể nội này dễ sinh bệnh biến, chậm khỏi bệnh''
''Xuất ra một chút như vậy, đảm bảo không quá ba ngày Công chúa có thể hồi phục năm sáu phần mười''
''Còn những trọng thương do quyền đấm cước đá không có biện pháp gì tốt hơn, đành phải chậm rãi điều dưỡng''
Không quá ba ngày, so với bảy tám ngày thì dễ dàng chấp nhận hơn nhiều.
Mặt Diệp Tư Quân lộ vẻ vui mừng, khách khí đưa Đàm thái y ra ngoài.
Kể từ đêm đó, y ở phòng gần lầu các góc đông nam nhất.
Lúc đang trực tròng mắt một khắc cũng