Trở lại lầu các, Khố Nhĩ Cân Châu chui vào chăn lớn tiếng khóc nức nở.
Ca Cát đau đứt ruột đứt gan, cũng liên tục gạt lệ.
''Việc đã đến nước này, chúng ta cũng không nên giãy dụa, về sau Công chúa phải học cách buông xuống''
''Nô tỳ lại đi hỏi thăm chút chuyện Tào gia cho người, người yên tâm, nô tỳ sẽ luôn ở bên cạnh người''
Vân Châu cũng không nhịn được nữa, ôm Ca Cát khóc lớn lên.
''Cả đời ta sống dè dặt, chưa hề tổn thương ai, ngay cả Vương hậu cứ luôn ức hiếp mẹ con chúng ta, cũng luôn trung thành tuyệt đối''
''Tại sao ta lại rơi vào kết cục như thế, Ca Cát, tại sao?''
''Chỉ vì công chúa người dễ bắt nạt'' Ca Cát thở dài, vỗ vỗ lưng Công chúa.
Thống khoái khóc một trận, Vân Chấu cũng biết mình từ đầu tới cuối không thể tìm tới cái chết.
Nàng lau khô nước mắt, ánh mắt lần nữa rơi xuống áo choàng gấm xanh đen gấp chỉnh tề bên giường.
Lúc trước khi mình gặp nạn, là y như thiên thần giáng lâm, cứu mình một mạng.
Mà trong thời gian ở Đại Cảnh triều này, cũng là y ngày đêm bảo vệ, cũng không cần tiếp tục lo lắng bị lừa gạt.
Y là dũng sĩ Đại Cảnh triều đầu tiên mà nàng biết.
''Ca Cát, chải đầu cho ta đi, có một số việc nên sớm qua, có nhiều thứ, cũng nên vật quy nguyên chủ*''
*vật quay về với chủ nhân thật sự.
''Được''
Ca Cát phụng mệnh, giúp nàng lần nữa chảy đầu rửa mặt, lại đổi một bộ váy xanh nhạt thêu Tử La Lan, lộ ra cả người ôn nhu khiêm tốn.
Khố Nhĩ Vân Châu cầm y phục ra khỏi lầu các, đi vào phòng trực của Diệp Tư Quân.
''Đã trễ như vậy, Công chúa đến thăm có chuyện gì không?'' Diệp Tư Quân thân mang áo giáp vội vàng ra ngoài đón cung tay thi lễ.
Y giữ khoảng cách với nàng, khoảng chừng ba bước chân, dường như quyết định phải phân rõ giới hạn với nàng.
''Cũng không có gì'' Khố Nhĩ Vân Châu cười khổ.
''Là tới nói lời cảm tạ và cáo biệt'' nàng giao áo choàng cho Ca Cát, để Ca Cát chuyển giao đến tay Diệp Tư Quân.
''Đây là y phục Diệp tướng quân dùng khi cứu ta ngày đó, vết máu bên trên đã được rửa sạch, y phục cũng ủi phẳng, vừa vặn vật quy nguyên chủ.
Tiếp nhận y phục mang hương thơm nhàn nhạt, sắc mặt Diệp Tư Quân có chút không được tự nhiên.
Y xuất thân võ nghệ, mỗi ngày không phải đang luyện binh thì chính là ở trên lưng ngựa, bên cạnh lại không có ai hầu hạ thân mật.
Xiêm y của y có mùi mồ hôi bẩn, mùi ngựa, mùi tro bụi, vẫn là lần đầu tiên được hun nhuốm kiều hương ngọt ngào như vậy.
''Chỉ là chuyện nhỏ, làm phiền Công chúa rồi'' Diệp Tư Quân chân thành nói tạ.
Khố Nhĩ Vân Châu mỉm cười.
''Ngoài ra, chắc hẳn chuyện của ta ngài cũng đã biết, ta sắp gả cho công tử Tào gia, về sau phải ở trong lầu các đợi gả, không tiện xuất đầu lộ diện nữa, có lẽ về sau không có duyên gặp gỡ Tướng quân''
''Đa tạ ngài những ngày này đã chiếu cố, xin Tướng quân hãy bảo trọng hơn''
Nàng trịnh trọng tạ lễ.
Diệp Tư Quân vội vàng tránh đi, chỉ nhận nửa lễ.
''Công chúa khách khí, bản thân việc này là chức trách của thuộc hạ''
Mặt y vẫn không có cảm xúc, hỏi một câu đáp một câu, giống như đầu gỗ không có tình cảm.
Khố Nhĩ Vân Châu nhìn chằm chằm khuôn mặt y hồi lâu, rốt cuộc ngay cả một tia hy vọng cũng không tìm được, đành phải cười khổ.
''Sắc trời đã tối, vậy Vân Châu sẽ không quấy rầy Tướng quân nghỉ ngơi''
Rủ đôi mắt xuống, nàng thất vọng chuẩn bị rời đi.
''Khoan đã''
Diệp Tư Quân bỗng nhiên gọi nàng lại.
Trong lòng đột nhiên vui mừng, Khố Nhĩ Vân Châu vội vàng quay đầu, ánh mắt tha thiết nhìn qua y.
Lại chỉ nghe Diệp Tư Quân hỏi.
''Không biết vết thương của Công chúa thế nào rồi?''
Ngày đó cứu nàng về, máu me khắp người thoi thóp, nhìn mà khiến người ta giật mình.
Ánh sáng trong mắt Vân Châu dần dần dập tắt.
''Đã không còn đáng ngại, đa tạ Tướng quân quan tâm''
''Vậy...''
Diệp Tư Quân vốn muốn hỏi, nàng có cáo trạng với phụ vương nàng không, càng nghĩ càng thấy có chút không ổn, đành phải ngừng nói.
''Thôi, đêm đã khuya, mời Công chúa trở về đi''
Vân Châu nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng anh tuấn của Diệp Tư Quân, hơi suy tư, nặn ra một nụ cười khổ.
''Tướng quân yên tâm, phụ vương ta cũng không biết''
Nữ tử cực kỳ thông minh dường như có thể nhìn trộm nội tâm của y, Diệp Tư Quân có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn nghiêm mặt.
''Công chúa sớm đi nghỉ ngơi đi, có cần gì, đều có thể phân phó xuống''
''Được''
Khố Nhĩ Vân Châu chậm rãi từng bước rời đi, trong đôi mắt nai con ướt sũng, như cô nhi bị vứt bỏ lẻ loi hiu quạnh.
Diệp Tư Quân đứng yên lại chỗ, mãi đến khi bóng lưng biến mất không thấy nữa mới xoay người.
Trong đêm không làm nhiệm vụ, y nằm trên giường cây trong phòng