Diệp Tư Nhàn đương nhiên hiểu con trai của mình, cũng không thèm để ý.
''Cứ xem đi, dù sao cùng một bụng mẹ sinh ra, còn có thể làm sao?''
Lúc nói lời này, ánh mắt Tố quý phi lóe lên một tia hâm mộ.
Làm nữ nhân, có thể cùng người trong lòng sinh con dưỡng cái, bạch thủ giai lão, là chuyện may mắn biết bao.
Đáng tiếc cả đời này của nàng, không thể.
Kiếp sau đi, nếu có kiếp sau, nàng nhất định gả cho người trong lòng mình, ở trong khu nhà nhỏ.
Giữa sân trồng hoa cỏ, dựng chòi che nắng, nấu một bát trà thơm, cùng người trong lòng cơm rau rau dưa sống hết đời.
Sinh con dưỡng cái, bình bình đạm đạm.
Nàng cũng không muốn thác sinh trong đại gia tộc nữa, nàng chỉ muốn là chính mình.
''Không ổn rồi!''
Bỗng nhiên có cung nữ vội vàng hấp tấp chạy vào, vào cửa bẩm báo.
''Tố quý phi nương nương, Diệp quý phi nương nương, không xong rồi, Công chúa rơi xuống nước''
Tin tức như một quả bom, nổ sạch sành sanh sự bình tĩnh hài hoa của hai người, Tố quý phi lập tức chống thân thể lên.
''Cứu lên chưa? Đồ hồ đồ, còn không mau đi gọi người!'' Tố quý phi giận dữ.
''Nương nương đừng hoảng hốt, đã cứu lên, Công chúa Di An không có gì đáng ngại, bị chút thương ngoài da...''
Cung nữ kia sự sệt liếc nhìn Diệp quý phi.
Trong lòng đột nhiên đau nhói, Diệp Tư Nhàn lập tức tiến tới nắm chặt cổ áo cung nữ.
''Chỉ là cái gì? Ngươi mau nói đi!''
''Chỉ là Công chúa Cảnh Châu bị thương có chút nặng, để lại nhiều máu, còn hôn mê bất tỉnh, phụ cận đã có người trình báo Hoàng thượng, cũng có người đi mời thái y...''
Lời còn chưa dứt, Diệp Tư Nhàn cất bước đi ra ngoài.
''Tỷ tỷ giúp ta trông coi bọn nhỏ''
Lời còn chưa dứt đã không thấy bóng dáng.
...
Thiên điện Chiêu Dương Cung.
Trên giường dài lớn hai bé gái nằm song song toàn thân ướt sũng.
Một đứa thì thanh tỉnh, đứa kia vẫn còn đang hôn mê.
Thái y vây quanh một vòng, bắt mạch hỏi bệnh cho hai vị Công chúa tôn quý.
Triệu Nguyên Cấp đen mặt ngồi một bên, tâm tình rất không ổn.
Cung nữ thái giám cô cô quỳ dưới cái nắng gay gắt, tâm tình của bọn họ còn nặng nề hơn.
Nếu Công chúa có chuyện bất trắc, chỉ sợ cũng không phải chỉ đơn giản là phơi nắng gắt như vậy thôi.
''Đàm thái y, thương thích của Công chúa thế nào?'' Đế vương im lặng hồi lâu rốt cuộc đặt câu hỏi.
''Khởi bẩm Hoàng thượng''
Đầm thái y dẫn đầu quỳ xuống chắp tay.
''Đại công chúa bị thương cánh tay, vết thương không tính là sâu, đã băng bó kỹ, nhưng Công chúa bị kinh sợ, tinh thần suy yếu''
''Nhị công chúa tổn thương phần ót, còn bị sặc nước, bị kinh sợ, chỉ sợ phải sốt cao, nhất thời khó mà tỉnh lại''
Sắc mặt Triệu Nguyên Cấp càng đen thêm.
Nhìn Di An chấn kinh mặt đầy nước mắt như con nai con, lại nhìn Cảnh Châu sắc mặt tái nhợt hai mắt nhắm nghiền.
Hắn đứng dậy thở dài.
''Trông coi Công chúa cho kỹ, nửa bước cũng không được rời, cần phải trị liệu thật tốt''
Đế vương đứng dậy sải bước ra ngoài cửa, lạnh giọng hỏi các cung nữ thái giám cô cô quỳ đầy đất trong viện.
''Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chẳng qua chỉ là một hồ nước, các ngươi nhiều người như vậy cuối cùng là hầu hạ cái kiểu gì?!''
''Hồi Hoàng thượng!''
Đi theo Di An ra ngoài, lúc này tiểu thái giám toàn thân ướt sũng tiến lên bẩm báo.
''Đại công chúa đến bên hồi nước, cầm cần câu đang câu cá, Nhị công chúa hiếu kỳ, nên cầm lưới đánh cá muốn vớt cá''
''Cá trong hồ nước đó bị bỏ nhiều năm, sinh sôi nhiều đời, đều đầy cả ao, nhất là cá chép vô cùng to béo''
''Công chúa Cảnh Châu vớt lên một con, đang lúc cao hứng, con cá chép cực khỏe kia giãy lên, tránh phá lưới đánh cá chui ngược vào trong hồ, còn Công chúa Cảnh Châu đột nhiên mất lực, cũng té xuống hồ nước, cái ót vừa vặn đập lên đá cẩm thạch bên cạnh ao''
''Công chúa Di An thấy thế, lập tức nhảy xuống cứu muội muội, thế nhưng tay chân bị rong cuốn vào, trong lúc giãy dụa cánh tay cũng bị thương, may mắn nô tài biết bơi, lập tức nhảy xuống kéo đứt rong, cứu hai vị Công chúa lên được''
Người toàn thân ướt sũng quỳ trên đất, quanh thần đều là nước đọng.
Phơi nắng gắt, lại choáng váng, mặt tiểu thái giám bị phơi đỏ bừng.
''Chuyện này...xác định chỉ là ngoài ý muốn?'' Triệu Nguyên Cấp híp mắt, nhìn về phía người quỳ bên ngoài.
Đám cung nữ thái giám kia đến từ Trường Ninh Cung và Trữ Tú Cung, lúc này phá lệ nhất trí.
''Hồi Hoàng thượng, vị tiểu công công này nói không sai, lúc ấy đúng là ngoài ý muốn''
Lại một tiểu cung nữ bên cạnh Di An làm chứng.
Triệu Nguyên Cấp híp híp mắt, thuận tay chỉ một thái giám bên cạnh Cảnh Châu.
''Tiểu vân Tử, ngươi nói đi''
Tiểu Vân tử là