Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Thật Khó


trước sau

Tháng ngày trôi qua, tin tức Hoàng thượng muốn nạp phi ùn ùn truyền khắp lục cung.

Hứa phi tức giận đến mức xô ngã bộ chén trà quý báu ngay tại chỗ.

''Nghe nói Hoàng hậu tuyển mười nữ nhân tới, còn nhiều hơn tất cả mọi người chúng ta cộng lại, cô ta điên rồi sao?''

Thược Dược quỳ trên đất, thấp thỏm dọn dẹp mảnh sứ vỡ.

''Nương nương bớt giận, gần đây Hoàng trưởng tử điện hạ ngày càng có tiền đồ, cưỡi ngựa bắn cung mọi thứ đều giỏi, rất nhiều tướng quân trong quân doanh cũng không sánh bằng, vóc dáng cũng cao lớn hơn rất nhiều.''

Thược Dược không khỏi có chút đắc ý.

Mặc dù tính tình của Hứa phi nương nương hơi bộp chộp, nhưng nương nương là hậu phi duy nhất dưới gối có Hoàng tử, mình ở trong cung cũng có phần thể diện độc nhất vô nhị, nàng rất kiêu ngạo.

Nghe thấy tin tức của nhi tử, tâm tình Hứa phi cũng hòa hoãn hơn chút, dữ tợn trên mặt cũng thu vào.

''Con ta đương nhiên là giỏi, ngay cả Hoàng thượng cũng thường xuyên tán dương''

Nàng thẳng tắp lưng, duỗi ống tay áo, chậm rãi ngồi vào chỗ nhận trà mới mà Thược Dược đưa tới.

''Thôi được rồi, nhiều nữ nhân hơn thì sao? Được sủng ái thì thế nào, tiện nhân Diệp phi kia ta còn chứa chấp được, huống đi là bọn họ!''

Nàng chậm rãi vuốt vuốt bộ trà cụ trân quý trong tay, trên mặt dần hiện ra vẻ đắc ý.

Hoàng thượng không thích nàng thì đã sao, đám người Nội vụ phủ vẫn tam tiết lục lễ hiếu kính với nàng như thường, vật gì tốt cũng đều nhanh chóng đưa tới chỗ nàng.

Đời này nếu dựa vào Hoàng thượng, chỉ sợ là lạnh thấu xương, may mà nàng còn có nhi tử.

''Trái lại là hai tiện nhân Diệp phi với Tố phi kia, ta cũng phải nhìn xem bọn họ có thể đắc ý đến bao giờ''

Tròng mắt Thược Dược đảo một vòng.

''Nương nương khoan hãy nói, nô tỳ nghe nóng được sáng sớm Diệp phi đã tới chỗ Tố phi, e là đang hoảng rồi''

''Hahaha...đây mới chỉ là mở màn thôi''

Trong Trường Ninh cung, đúng là mở màn của 'trò hay'.

Dưới hiên chính điện dựng một cái bàn gỗ lê lớn, trên bàn bày biện lò than nồi đất, và các loại nồi, bát, bầu, chậu.

Tố phi hướng mặt lên trời, nhẹ nhàng cuốn ống tay áo, đang bận bịu đun mật ong sơn trà hoa quế.

Diệp Tư Nhàn ôm Cảnh Châu trong ngực, đi theo bên cạnh là Di An, ba người to to nhỏ nhỏ ngồi thành hàng.

Đang trố mắt ngoác mồm xem Tố phi ngâm một nồi quả sơn trà trong suốt, nấu thành nước hoa quả, lại đổ mật ong vào.

''Đây là đơn thuốc là ta học được từ trong cổ thư, nói là uống vào mùa thu đông là tốt nhất, khỏi ho nhuận phổi, trước đây vào mùa đông Di An rất hay ho khan, ta muốn nhân dịp hoa quế còn tươi mới, làm một nồi nếm thử''

Bàn tay thon dài trắng nõn của Tố phi, không có cung trang hoa lệ, trang điểm đẹp đẽ, nhưng giọng nói của nàng nhu hòa, khóe mắt đuôi mày đều là bản năng làm mẹ chói lọi.

Quả thực khiến người làm mẹ tự mình sinh em bé như Diệp Tư Nhàn đây phải xấu hổ.

''Tỷ cũng bỏ nhiều công sức quá, Di An, con xem mẫu phi của con cưng con nâng con trong lòng bàn tay, con lớn lên phải hiếu thuận với mẫu phi con đó''

Đại công chúa tám tuổi đã bắt đầu thay răng, há miệng ra răng cửa đã lộ một chỗ hổng, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến nụ cười xán lạn của tiểu cô nương.

''Diệp nương nương, con cũng nâng mẫu phi trong lòng bàn tay, lần trước mẫu phi bị bệnh, con ở bên cạnh làm trò chọc cho mẫu phi vui''

''Ngoan lắm!'' Diệp Tư Nhàn vuốt ve bím tóc tinh tế của Di An, tràn ngập yêu thương trong mắt.

Còn tiểu Công chúa Cảnh Châu một tuổi rưỡi trong ngực thì ngửa đầu, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào muôi sứ màu trắng trong tay Tố phi, đôi mắt to tròn đen lúng liếng không nhúc nhích, trông mong.

''Diệp muội muội, có phải muội không cho hài tử nếm qua đồ ngon không, nhìn xem hài tử thèm ăn rồi kìa''

Tố phi dùng thìa bạc múc một ít mật hoa quế đặt bên môi tiểu Công chúa, nàng há miệng nuốt vào.

Sau khi nếm được hương vị ngọt ngào, đôi mắt to của Cảnh Châu híp thành trăng lưỡi liềm, cười haha, nước bọt chảy đầy đất, lộ ra mấy cái răng mới nhú.

''Đó đó! Hôm nay nếu không mang về một ít, sợ là Cảnh Châu sẽ không chịu đi đâu''

''Cho nó thì có làm sao đâu, nó là tiểu Công chúa của Đại Cảnh triều chúng ta, chính là phải sủng ái, huống chi ta cũng coi như là di nương của nó, có phải không hả Cảnh Châu''

Bé con cực kỳ hưng phấn, khoa tay múa chân trông ngóng, trêu tất cả mọi người đều bật cười.

...

Buổi trưa, tiểu Trù phòng làm thức nhắm tinh mỹ hương vị quê hương, Diệp Tư
Nhàn vừa nhìn thấy đồ ăn liền không muốn đi, xác nhận muốn ăn chực một bữa.

Tố phi dở khóc dở cười: ''Sao lại không có chút tiền đồ gì hết? Cũng đã là Nhị phẩm Phi, cũng làm mẹ người ta rồi''

''Ở trước mặt tỷ thì cần gì tiền đồ chứ, tỷ sẽ không tiếc vài miếng ăn này đó chứ?'' Diệp Tư Nhàn trêu chọc.

Tố phi bất đắc dĩ lắc đầu: ''Muội cái gì cũng nói được''

Buổi chiều, hai Công chúa được nhũ mẫu dẫn đi ngủ trưa, Diệp Tư Nhàn và Tố phi đánh cờ dưới hiên.

Nói là đánh cờ, thật ra chỉ là chuyển động quân cờ tùy tâm, chăm chú nói chuyện phiếm hơn.

''Mấy ngày nay trong cung huyên náo xôn xao, muội thấy thế nào?'' Tố phi hỏi.

''Còn có thể thấy thế nào? Hoàng thượng là nhất quốc chi quân, trong cung chỉ có vài người cũng thật sự là không hợp lý, khó trách đám đại thần phản đối''

Nói không mất mát là nói dối, nhưng phải sống chết thì cũng không cần thiết lắm.

Nếu Hoàng thượng vẫn còn nguyện ý giống như trước đây, nàng không sợ gì cả, nếu như không, nàng coi như Hoàng đế là Hoàng đế, không còn là phu quân nữa.

''Nhìn xem, sống trong cung sáu năm, đều gọt phẳng gai góc của muội hết rồi'' Tố phi cười nhạt, đặt xuống một con cờ.

''Không phải là gọt phẳng, mà là học được cách bớt phóng túng sự sắc sảo của mình, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, nói thì nghe tốt lành vậy, nhưng nếu ta là ngọc nát, mẹ ta sẽ đau lòng biết bao nhiêu, cho nên ta bằng lòng làm ngói lành''

Diệp Tư Nhàn thờ ơ.

''Cũng phải, cần gì phải giống con thiêu thân lao đầu vào lửa''

Tố phi tự tay châm trà cho Diệp Tư Nhàn, vừa cười vừa nói.

''Đây chỉ là dự tính xấu nhất mà thôi, Nhàn nhi, muội nên có lòng tin với Hoàng thượng, phải biết là tất cả những người này đều do Hoàng hậu chọn tới''

''Mặc kệ, từ đầu tới cuối ta đều là lấy bất biến ứng vạn biến'' Diệp Tư Nhàn đặt một con cờ xuống.

Thế cuộc đã rất rõ ràng, nàng thua.

Trước kia mặc dù nàng chưa từng thắng nổi, nhưng không đến nỗi thua nhanh như vậy, quả nhiên, vẫn là do nàng thất thần.

Tố phi cười không nói gì, đem từng quân cờ dọn vào trong hộp ngọc.

''Được rồi, không còn sớm nữa, ta cũng phải đi ngủ một giấc, muội cũng nên về đi''

''Biểu hiện tốt một chút, đau lòng thì đau lòng, vui vẻ thì vui vẻ, đừng quá làm khó mình''

Diệp Tư Nhàn vừa lòng thỏa ý đứng lên, cười cười không nói gì, quay người rời đi.

...

Sóng to gió lớn trong cung rất lâu không tiêu tan, hôm nay đến cung Tê Phượng thỉnh an, Hoàng hậu rốt cuộc chính thức tuyên bố.

''Lần này có mười hai muội muội mới vào cung, đến lúc đó bổn cung không hy vọng có gì náo loạn, đều là hậu cung của Hoàng thượng, mọi người phải chung sống hòa thuận, cùng nhau hầu hạ Hoàng thượng''

Hoàng hậu cười cười vẻ uy nghi, quét mắt xuống tất cả phi tần bên dưới.

Thấy các nàng cung kính đứng dậy hành lễ với mình, nói cẩn tuân Hoàng hậu nương nương giáo huấn.

Hoàng hậu vô thức thẳng tắp lưng, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

''Thời gian định là cuối tháng mười, đúng lúc trời còn chưa lạnh, đến lúc đó bổn cung sẽ mở yến hội, tất cả mọi người tới gặp một lần''

Hoàng hậu cười lộ lúm đồng tiền, đoan trang mỹ lệ.

Còn các phi tần bên dưới, giờ phút này hận không thể lén lút trợn đến trắng mắt.

Dù là ai cũng âm thầm chửi một câu trong lòng: ''Cái đồ ngu xuẩn! Tầm nhìn hạn hẹp! Chỉ lo trước mắt!''

Còn Diệp Tư Nhàn thì mặt không cảm xúc, đối với nàng mà nói, ngày này, cuối cùng cũng tới.

Đã nói là hai người bên nhau một đời một kiếp, thật khó mà.

Truyện convert hay : Thiên Thần Điện Tiêu Thiên Sách Cao Vi Vi

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện