Tin tức Tố quý phi bệnh nặng nhanh chóng truyền khắp toàn bộ hậu cung.
Lúc Triệu Nguyên Cấp đuổi tới Trường Ninh Cung, các thái y có tư lịch đang vây quanh bắt mạch.
Tương phi và các phi tần ngồi bên ngoài, từng đôi mắt sưng đỏ, không ngừng dùng khăn ấn khóe mắt, dáng vẻ vô cùng bi thương.
Thấy Hoàng đế tới, các phi tần ùn ùn đứng dậy, trong chính sảnh nhất thời oanh oanh yến yến.
''Đều ngồi đi''
Phất tay sơ sơ, Triệu Nguyên Cấp nhấc chân đi vào trong phòng.
''Bệnh của Quý phi rốt cuộc là thế nào?''
Kỹ năng diễn xuất của Đế vương cao hơn, sự lo âu trong mắt sinh động như thật, không chút sơ hở.
''Phụ hoàng''
Công chúa Di An nhu thuận đứng dậy, hai mắt đẫm lệ mịt mù.
''Thái y nói mẫu phi của con...chỉ sợ...''
Cô nương mười mấy tuổi còn chưa xuất các đã sắp mất đi mẫu thân, trong lòng sụp đổ, thân thể mỏng manh run rẩy tựa như lá câu trong gió lạnh.
Vỗ vai nữ nhi, Triệu Nguyên Cấp chuyển hướng tới thái y, ánh mắt kiên định không thể không chất vấn.
''Đến cùng là xảy ra chuyện gì, nói rõ chi tiết đi''
''Hồi bẩm Hoàng thượng!''
Các thái y nơm nớp lo sợ quỳ xuống, nói rõ chi tiết tình trạng của Tố quý phi.
Đại ý là giữa hè nóng bức, cộng thêm Tố quý phi từ trước đến nay có bệnh mùa hè khó ăn, vừa đến hè liền ăn không ngon ngủ không yên, tính khí hư hàn.
Bệnh nhân vốn nên bồi dưỡng sinh thể nhiều, Tố quý phi lại không ăn miếng cơm nào, chỉ có thể hao tổn như vậy.
Thỉnh thoảng dạ dày khó chịu, cũng chỉ có thể phun ra mấy ngụm nước, hết sức bị giày vò.
''Quá hư nhược, thân thể nương nương không chịu nổi thuốc bổ, bổ thực thì nương nương lại ăn không vô, vi thần bó tay''
Các thái y quỳ trên đất, hận không thể chui đầu xuống nền đất.
Cái trán Triệu Nguyên Cấp triệt để xoắn thành một cục.
''Nói như vậy, chẳng khác nào không có chút biện pháp? Tố quý phi còn trẻ, Di An cũng còn chưa xuất các''
Triệu Nguyên Cấp nhíu mày nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy trong lòng áy náy.
Đối với đại đa số cung phi, hắn không phải phu quân tốt, đối với Di An, hắn không phải phụ thân tốt.
Thỉnh thoảng nghĩ đến vẫn có chút cảm xúc.
''Xin Hoàng thượng thứ tội!'' các thái y lắc đầu.
Trong phòng lâm vào yên lặng, chỉ có Di An ẩn nhẫn tiếng nghẹn ngào, các thái y thở hơi lạnh, thỉnh thoảng có âm thanh hoa nến nổ ra.
''Hoàng thượng...''
Trong trầm mặc, người trên giường chỉ còn lại bộ xương lệ rơi đầy mặt, bờ môi run lên.
''Trẫm ở đây''
Triệu Nguyên Cấp đứng trước cửa sổ, có chút thương xót nhìn chằm chằm nàng.
Tố quý phi dốc sức run run bờ môi, tựa như muốn nói gì đó, Triệu Nguyên Cấp không thể không đến bên môi nàng cẩn thận nghe.
''Di An....là đứa trẻ ngoan'' Tố quý phi đứt quãng.
''Nó đã hứa nhân gia, chỉ còn chờ cập kê, có thể tới An quốc công phủ''
''Đứa nhỏ này trung thực, người khác bắt nạt nó cũng không nói gì, ủy khuất gì cũng đều nuốt vào bụng, xin Hoàng thượng niệm tình thần thiếp''
Nói một đoạn, Tố quý phi thở hồng hộc, nghỉ ngơi một lát nàng lại tiếp tục.
''Xin Hoàng thượng hãy chăm sóc chu đáo một chút, đừng để người ta bắt nạt nó''
''Nó là Công chúa, đương nhiên không ai dám bắt nạt, nàng yên tâm''
Nhìn nữ hài nhi bên cạnh đã sớm đỏ bừng mặt, ngữ khí của Triệu Nguyên Cấp lạnh nhạt.
''Vậy là tốt rồi''
Tố quý phi vừa lòng thỏa ý nhắm mắt lại, giống nỗi lòng, chết cũng có thể nhắm mắt.
Trong phòng dần nồng mùi thuốc, các cung nhân nấu thuốc chắc hẳn phải đến mức điêu luyện.
Triệu Nguyên Cấp nhìn xung quanh, thở dài, dặn dò vài câu 'nghỉ ngơi thật tốt, hôm khác trẫm quay lại thăm nàng', quay người rời đi.
Đơn thuốc kê xong, bệnh tình cân nhắc xong, các thái y cũng rời đi.
Ngay cả những người ở bên ngoài giả vờ giả vịt nịnh bợ muốn gặp Tố quý phi cũng đều rời đi hết, chỉ còn lại Di An lẻ loi trơ trọi đứng ở đầu giường.
''Mẫu phi!''
Nữ hài chảy nước mắt quỳ xuống: ''Tại sao người nhất định phải giày vò bản thân thành như vậy, về sau nữ nhi phải làm sao đây?''
Tố quý phi vuốt ve tóc nữ nhi, đôi mắt lõm vào tràn ngập từ ái.
''Đã nói với Diệp nương nương rồi, muội ấy sẽ chăm sóc con, còn có phụ hoàng của con, mặc dù ngài ấy bận rộn, nhưng chung quy vẫn là phụ hoàng của con, sẽ không mặc kệ con, con ngoan, con phải nghe lời''
Di An khóc lắc đầu, nhưng không nói ra lời.
Sắp chạng vạng tối, ráng đỏ ở chân trời thiêu đốt hơn một canh giờ rốt cuộc mới cam lòng rút đi, đêm dài đằng đẵng rốt cuộc cũng đến.
Làm chuyện của một ngày, Diệp Tư Nhàn vội vàng chạy tới Trường Ninh Cung.
''Ngại quá,