Nửa canh giờ trôi qua, Hoàng thượng không chút ý tứ cho dừng lại.
Tưởng tài tử cắn răng tiếp tục kiên trì, chỉ là nụ cười trên mặt không chịu nổi.
''Hoàng thượng, thần thiếp...''
Nàng muốn nghỉ ngơi, muốn mở miệng xin tha.
''Ồ? Ái phi không nguyện ý hầu hạ sao?''
Ánh mắt nửa lạnh nửa nóng của Đế vương nhìn nàng, lành lạnh cười.
''Thôi được, nếu nàng không nguyện ý, vậy để Phùng tài tử tới''
''Không!'' Tưởng tài tử cắn răng, nàng có mệt chết cũng tuyệt đối không thể tặng cho tiện nhân Phùng thị kia.
Thế là...mỹ nhân nũng nịu cầm bàn chân cứng ngắc của nam nhân, trọn vẹn xoa bóp hai canh giờ.
Cuối cùng lúc dừng lại, nàng trắng bệch mặt, hai tay không ngừng run rẩy, cả người khóc không ra nước mắt ngã trên đất.
''Thần thiếp có tội''
Triệu Nguyên Cấp tự tay đỡ nàng lên.
''Ái phi vất vả trẫm đều nhìn trong mắt, đúng lúc tối nay có tấu chương của một đám quan ngoại, trẫm muốn phê duyệt trong đêm, chi bằng ái phi hồng tụ thiêm hương* cho trẫm đi?''
Hồng tụ thiêm hương*....
*Hồng tụ thiêm hương là tay áo của nữ tử, ý nói là đêm tối khi thư sinh đọc sách có nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi ở bên cạnh châm hương, hương khói bám vào tay áo.
Ngự thư phòng ban đêm, một người chấp bút một người thêm trà, một người nhíu mày một người mỉm cười, một người kiên cường một người mềm mại.
Bận rộn xong sẽ cùng nhau uống trà uống rượu, cuối cùng...nghĩ đến cuối cùng, sắc mặt Tưởng tài tử căng tím.
''Được! Thần thiếp nhất định không phụ lại kỳ vọng của Hoàng thượng''
Ai cũng nói Hoàng thượng băng lãnh vô tình.
Nàng lại không thấy vậy, Hoàng thượng cười lên rất anh tuấn, đôi mắt sáng ngời có thần tràn đầy ánh sáng.
Ảo tưởng thì tốt đẹp, hiện thực thì không.
Đêm đó, không có trà thơm, không mang ý cười, càng không có kiều diễm uyển chuyển, chỉ có vô số tấu chương và tiếng mắng chửi tức giận của Đế vương.
''Cam Châu lại còn có nạn trộm cướp, Triệu Trường Diên dám công khai cưỡng bức dân nữ! Làm càn!''
''Kho muối Giang Ninh phủ toàn một đấm phế vật gì vậy, tra gần nửa năm còn chưa tra rõ!''
''Liên quý thái phi ở Liêu Đông...''
Lúc cầm tới tờ tấu chương này, khí lạnh quanh người Triệu Nguyên Cấp có thể đông lạnh vỡ vụn xương cốt người ta.
Một lát sau, hắn bất đắc dĩ chấp bút đỏ rồng bay phượng múa viết xuống từng hàng lời phê.
Tưởng tài tử vào cung muộn, cũng không nghe nói qua Quý thái phi gì, chỉ là hiếu kỳ thò đầu qua nhìn.
''Hỗn xược!''
Triệu Nguyên Cấp giận dữ, nhấc nghiên mực lên hắt mực lên mặt nàng ta.
''Hoàng thượng!''
Tưởng quý nhân sợ hãi quỳ rạp xuống đất, muốn khóc cũng không khóc được, mực chảy tới trong miệng ngay cả miệng cũng không mở ra được.
''Tần thiếp không phải cố ý, xin Hoàng thượng trách phạt''
''Ngươi cũng biết chữ?'' Triệu Nguyên Cấp trợn mắt nhìn chằm chằm nàng.
Chần chờ một chút, Tưởng tài tử do dự khẽ gật đầu.
''Gia phụ là cử nhân, cho nên...''
''Vậy ngươi nên hiểu quy củ, phi tần hậu cung không được tham gia vào chính sự, không có ý chỉ của trẫm, ngươi nhìn thêm một chữ đều là đại nghịch bất đạo!''
Đế vương giận dữ gài hét như sư tử, dọa đến Tưởng tài tử liên tục lui về phía sau.
''Tần thiếp không dám nữa, không dám nữa, xin Hoàng thượng tha mạng cho tần thiếp''
Nàng cực kỳ hối hận, nhưng không biết nên hối hận cái gì?
Cướp hầu hạ Hoàng thượng sao? Nữ nhân hậu cung ai không đoạt?
Hối hận không để Phùng tài tử tới sao? Nhưng nàng làm sao cam tâm?''
Càng nghĩ càng loạn, tâm nàng loạn như ma, toàn thân run rẩy, núp trên đất ríu rít thút thít.
Không biết qua bao lâu, chỉ nghe trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói lạnh lẽo.
''Ngươi lui ra đi''
''Hoàng thượng!'' trong nháy mắt Tưởng tài tử thanh tỉnh, mới hầu hạ có một nửa, Hoàng thượng không cho nàng hầu hạ nữa sao?
''Lui ra!''
Lại một thanh âm nghiêm nghị giáng lên đầu, Tưởng tài tử không dám ở lại thêm chút nào nữa, đứng dậy vội vàng lui xuống.
Trước khi ra cửa nàng nghe thấy Hoàng thượng phân phó Phùng công công.
''Để Phùng tài tử tới hầu hạ''
''Rõ!''
Phùng công công và tiểu giám giám cung kính đi ra, nhanh chóng gọi người truyền lời đi.
Tưởng tài tử núp ở một góc nào đó bên ngoài Ngự thư phòng, mặt mũi tràn đầy nước mắt.
Rốt cuộc thua sao? Cuối cùng không làm cho Hoàng thượng vui được sao?''
''Tài tử mau trở về đi, qua cấm đi lại ban đêm rồi, người cũng chỉ có thể ở trong sân cả đêm thôi''
Phùng An Hoài cười không lộ răng.
''Công công, Hoàng thượng chán ghét vứt bỏ ta sao? Người khác hầu hạ Hoàng thượng cũng là như vậy sao? Hoàng thượng ngài ấy...''
Tưởng tài tử bối rối nghe ngóng, lại bị Phùng An Hoài ngắt lời.
''Đạo lý gần vua như gần cọp, xem ra Tưởng tài tử còn chưa hiểu được, ngoài ra, nhìn trộm thánh giá cũng là đại tội''
''Chuyện trong Chiêu Dương Cung này mỗi chữ mỗi câu người đều không được nói ra, đi ra ngoài thì phải quên hết đi''
Tiếng nói khàn khàn như vịt được lộ ra lạnh buốt vô tận, Tưởng tài tử sững sờ tại chỗ.
''Theo nô tài thấy, Tưởng tài tử cũng không cần vội vã hầu hạ Hoàng thượng, trước tiên xem cho hiểu cung