''Vậy thì đừng gϊếŧ bọn họ, nhốt bọn họ lại một chỗ, thư nhà thu đủ cùng đưa tới''
Triệu Nguyên Cấp nhàn nhạt.
''Vẫn không được'' Vân Châu cười khổ.
''Bọn họ cũng sẽ không muốn thư nhà của tất cả mọi người, có lẽ là ngầm chỉ định theo trình tự''
''Nếu không kịp thời thu được tin của người nào đó, vậy cho thấy nô tài đó đã bị hại''
Nói tới nói lui, Triệu Nguyên Cấp khó tránh thấy bực mình.
''Nói cách khác, biện pháp duy nhất bây giờ chính là trả hết hạ nhân của ngươi lại cho ngươi, để bọn họ hầu hạ bên cạnh ngươi như lúc đầu?''
''Đúng vậy''
Đây mới là điều phiền toái nhất, vẻ mặt Vân Châu như hỏa thiêu.
''Trước khi nghĩ ra được biện pháp tốt hơn, chỉ có thể như vậy, xin Hoàng đế bệ hạ thành toàn''
Vân Châu đột nhiên quỳ trên mặt đất.
Tất cả mọi người có thể không quan tâm, nhưng nàng thì không thể.
Mẫu thân và đệ đệ còn ở trong tay Vương hậu, mà Vương hậu và Quốc vương bệ hạ liên quan lợi ích.
Miễn mình có chút không nghe lời, mẫu thân và đệ đệ nàng lập tức sẽ gặp nạn.
Sắc mặt Triệu Nguyên Cấp lạnh lẽo, Diệp Tư Nhàn cũng không khá hơn.
''Ca Na đang ở trong cung học quy củ, chủ tử của nàng ta đã tới tìm nàng ta rồi, haiz, thật là đáng tiếc''
Quả nhiên gia quốc là khoảng cách khó vượt qua.
Một khi liên quan đến lợi ích, người hiền đức ôn lương cũng sẽ lập tức trở mặt vô tình.
''Viên Nguyệt''
''Tới Cán Y Cục lãnh Ca Na ra đây, tự tay giao cho Công chúa Vân Châu, ta có chút không thoải mái, không muốn nhìn''
Diệp Tư Nhàn đứng dậy bỏ đi, toàn bộ hành trình không liếc nhìn Vân Châu một chút nào.
''Dạ'' Viên Nguyệt rời đi.
Vân Châu quỳ trên đất sắc mặt bị thiêu đến đỏ lên.
''Hoàng thượng, thần phụ biết mình đã là người của Đại Cảnh triều, nhưng mẫu thân và đệ đệ của thần phụ khó giữ được tính mạng, thần phụ làm nữ nhi thật sự không tiện...''
''Trẫm biết, ngươi lui xuống đi''
Triệu Nguyên Cấp ngược lại không tức giận, ngữ khí cũng bình thường.
''Đa tạ Hoàng thượng đã hiểu cho'' Vân Châu trùng điệp dập đầu rời đi.
Triệu Nguyên Cấp đứng dậy đi vào phòng trong, thấy Diệp Tư Nhàn đang phụng phịu, hắn cười tiến tới.
''Đây không phải là rất bình thường sao??''
''Bọn hắn khó khăn đưa ra một Công chúa hòa thân, tất nhiên muốn lợi dụng, ép khô lợi ích''
''Hay là nàng thật sự cho rằng Khố Nạp đều là mấy tên ngốc?''
Diệp Tư Nhàn hết sức bực bội.
''Một Khố Nạp nhỏ bé, rốt cuộc là muốn giày vò bao lâu, gần một năm trời, giày vò hòa thân xong, giày vò Công chúa, giờ ngay cả nô tài cũng là thứ quý giá, thiếp chỉ thương cho ca ca thiếp''
Nếu Công chúa một lòng hướng về Khố Nạp, ca ca tuyệt đối không thể viên phòng với nàng ta.
Hai phu thê chẳng qua chỉ còn trên danh nghĩa mà thôi, sớm biết như thế, lúc trước bất kể thế nào cũng không cho ca ca thành thân.
''Thế thì chưa hẳn''
Triệu Nguyên Cấp an ủi vỗ lưng nàng.
''Có câu gọi là dục tốc bất đạt, gấp cũng không gần gấp thứ nhất thời này''
Trẫm đương nhiên sẽ không thể nào cứ dung túng, Nhàn Nhàn, nàng tin trẫm đi''
Diệp Tư Nhàn bĩu môi, tức giận trong lòng thoáng tan đi, nhưng vẫn hung hăng gắt lên một cái.
''Thực sự khó chơi thì chi bằng diệt nó đi, cái thứ dây dưa này khiến thiếp buồn nôn''
Không chỉ có nàng bực mình, chỉ sợ ngay cả dân chúng cũng đều bực mình.
Một tiểu quốc chật hẹp bé nhỏ mà không ngừng được voi đòi tiên, được đà lấn tới, thật sự cho rằng Đại Cảnh triều không có cách tóm bọn họ sao?!
''Đừng nói bậy''
Triệu Nguyên Cấp sờ lên mũi, trong lòng bật lên ngón tay cái.
Lần nào Nhàn Nhàn cũng có thể tấn công trực tiếp vào điểm quan trọng, luôn có thể đoán ra được hắn nghĩ gì. Không hổ là người trên đầu tim của hắn.
...
Trung Vương phủ.
Cân Châu cùng Ca Na xuống xe ngựa.
Người trước sắc mặt âm trầm, kẻ sau dương dương đắc ý.
''Nô tỳ nói mà Công chúa, đã sớm khuyên người đừng có phách lối như vậy, người lại không nghe, lần này thì tốt rồi''
''Vật lộn cả buổi, còn không phải là trở lại vạch xuất phát sao?''
''Người cho rằng Quốc vương và Vương hậu dễ lừa vậy à''
Tàn phá lâu như vậy, Ca Na mặt thô tay thô, bàn tay cứng ngắc, nhưng việc này không chút ảnh hưởng đến việc nàng ta khoe khoang lẳng lơ.
''Chỉ cần thu được tin tức nô tỳ đưa tới, Quốc vương đại nhân nhất định sẽ hoài nghi, cho dù là ở ngoài ngàn dặm, Quốc vương đại nhân cũng có thể làm chỗ dựa cho nô tỳ...''
''Chát!''
Cái tát lanh lảnh vang dội vung lên mặt Ca Na, Ca Na bụm mặt không tin nổi.
''Người đánh ta?''
''Đánh ngươi đó!''
Vân Châu từng bước tới gần nàng ta, ánh mắt sắc bén như dao lạnh, người thấy mà toàn thân sợ hãi.
''Đừng tưởng rằng ỷ vào phụ vương ta thì ngươi sẽ vạn sự thuận lợi, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn cho ta, miễn là mẫu phi