''Chúng là Công chúa của Đại Cảnh triều, là nữ tử tự do tự tại nhất thế gian, tất nhiên muốn làm gì thì làm nấy, tương lai, trẫm đương nhiên sẽ tìm hai nam nhi tốt nhất thế gian làm Phò mã cho chúng...''
Nhắc tới Phò mã, sắc mặt Triệu Nguyên Cấp liền rất không tốt.
Dường như đó là hái hoa tặc, bứng cả bồn hoa mà hắn đã che chở nuôi lớn từ nhỏ đi.
Quả thật là mối thù đoạt nữ.
Diệp Tư Nhàn không nhịn được phì cười.
''Cũng đúng, còn nam nhi tốt nhất thế gian, Cảnh Nghiên còn tạm được, người nhìn Cảnh Châu xem, thiếp sợ nó phá hủy cả cái nhà của người ta mất''
Không phải nàng làm mẹ mà không thích khuê nữ của mình.
Thật sự Cảnh Châu hiển nhiên là một tiểu ma đầu, vừa ngang tàng vừa nghịch thì thôi đi, lòng dạ còn thuần trực như vậy, ngay cả ngã rẽ cũng không quẹo.
Sớm muộn cũng có một ngày, nha đầu này một là vấp phải trắc trở đầu rơi máu chảy, hai là bị vài câu dỗ ngọt của người ta lừa đi.
''Sao có thể, Cảnh Châu là phong độ Công chúa Đại Cảnh triều, Cảnh Nghiên cũng không kém''
Bóc một hạt đậu phộng vừa vàng vừa giòn, lại đắc ý nhấp một hớp trà thơm, Triệu Nguyên Cấp hết sức hài lòng.
Trời đông giá rét, hai Đế phi ở bên cạnh lò sưởi nói chuyện phiếm.
Tới gần cửa ải cuối năm, Triệu Nguyên Cấp liên tiếp nhận tấu chương tai họa tuyết ở các nơi, duyệt tấu chương gặp đại thần, loay hoay nửa tháng cũng không ra khỏi Ngự thư phòng.
Đúng lúc, các nữ nhân hậu cung thở phào, rốt cuộc không cần hầu hạ Hoàng thượng nữa, bọn họ mới phát hiện cuộc sống phóng túng trước kia là thoải mái đến mức nào.
Quý phi nương nương điềm đạm, không làm bộ làm tịch khinh thường, ngay cả thỉnh an cũng không cần, phần lệ còn cho đủ.
Làm chủ tử cẩm y ngọc thực vinh hoa phú quý tốt biết bao nhiêu, sao phải tranh nhau làm nô tỳ chứ.
Các phi tần tỉnh táo đầu óc lại âm thầm thề, về sau cũng không tiếp tục tranh sủng nữa.
Chuyện yến tiệc cuối năm đều giao hết cho Tương phi sắp xếp, hôn sự của Di An rơi vào tay Diệp Tư Nhàn.
Đây là sự quan tâm cuối cùng, cũng coi như không làm Tố quý phi thất vọng.
Đồ cưới cho Công chúa Đại Cảnh triều xuất các tự có một bộ quy chế.
Đồ cưới của Công chúa đích xuất là bao nhiêu? Thứ xuất thì tính thế nào? Di An là thứ xuất*
*đích xuất & thứ xuất: con vợ cả với con thứ
Diệp Tư Nhàn tra chút ví dụ phong phú nhất của mấy vị Công chúa thứ xuất của Tiên Đế, so sánh chuẩn bị cho Di An một phần của hồi môn hậu đãi nhất.
Danh mục lễ vật thật dài đính thành sổ, dày chừng ba tấc, tờ danh sách đỏ chót in chữ vàng nặng trĩu cầm trong tay.
Mười tám tháng chạp hôm đó, thời tiết trong lành, Diệp Tư Nhàn mang theo danh mục lễ vật tới Phượng Ngữ Các.
''Diệp nương nương, đây là...'' Di An run tay tiếp nhận danh mục lễ vật.
''Đây là của hồi môn Diệp nương nương chuẩn bị cho con, tương lai lúc con xuất các, những vật này đều mang cho con, con thích không?'' nàng mỉm cười nhìn qua Di An, ngữ khí dịu dàng.
''Cái này quá quý giá, Di An không thể nhận'' Công chúa dịu dàng kinh sợ mau chóng dâng lên danh mục lễ vật.
Đáy mắt Diệp Tư Nhàn giật một cái, lần nữa nhét danh mục lễ vật vào tay nàng.
''Con đừng sợ, đây đều là quy cách bình thường, con xứng đáng được nhiều như vậy, ngoài ra, mẫu phi con còn để lại cho con vài thứ, Diệp nương nương cũng sẽ thêm trang cho con''
''Sau khi xuất các, phải sống thật tốt đó''
Lời này là Diệp Tư Nhàn thực tình, đương nhiên, cũng là thực tình sau cùng.
Nếu Di An có thể nghe vào, còn nếu không nghe lọt thì về sau nàng cũng sẽ không nương tay nữa.
''Đa tạ Diệp nương nương chỉ bảo''
Di an mắc cỡ đỏ mặt cúi đầu xuống, thẹn thùng như đại đa số nữ nhi gia.
''Nếu con còn muốn thứ gì, nhớ phải nói với Diệp nương nương''
''Mẫu phi con thấy con như bây giờ, nhất định sẽ rất vui, tỷ ấy ở trên trời cũng sẽ ngóng trông quãng đời còn lại con được hạnh phúc''
''Dạ''
Di An cúi đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ đến nhỏ máu, đôi mắt rủ xuống che khuất sóng to gió lớn nơi đáy mắt.
''Vậy Diệp mẫu phi không quấy rầy con nữa, tự con xem trước một chút đi'' Diệp Tư Nhàn đứng dậy rời đi.
''Cung tiễn Diệp nương nương''
Di An quỳ xuống đất, cung kính đưa tiễn Diệp quý phi.
Lúc chậm rãi đứng dậy, trong mắt nữ hài đâu còn nửa phần mềm mại dịu dàng kính cẩn nghe lời? Chỉ còn tàn độc và hận ý ùn ùn kéo đến.
''Của hồi môn? Bà tới làm bộ tốt cái gì chứ, làm như đồ cưới này là bà xuất ra, cái này rõ ràng là của cải của phụ hoàng ta''
''Là phụ hoàng ta cho ta, không liên quan gì đến bà, đã tới lúc này rồi, bà còn giả bộ làm người tốt cái quái gì nữa''
Nữ tử tuổi còn nhỏ, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh