Cảnh Thuận năm thứ chín, mùng một tháng tư.
Hoàng đế của Cảnh Thuận, Triệu Nguyên Cấp ngự giá thân chinh, dẫn đầu mười vạn kỵ binh của Kinh kỳ đại doanh, trùng điệp xuất phát hướng về phía Cam Châu.
Phi tần hậu cung quỳ gối trước Chiêu Dương Cung, bái biệt Đế vương một thân kim giáp.
Triệu Nguyên Cấp khoác trên người chiến giáp, quay người nhìn về phía Hoàng hậu.
''Trẫm giao hậu cung này cho nàng''
''Thần thiếp kinh hoảng, ắt sẽ xả thân thay Hoàng thượng bảo hộ các muội muội''
''Ừm!''
Triệu Nguyên Cấp vỗ vỗ lên tay nàng.
Sau đó, hắn đi tới trước mặt nữ tử mà hắn yêu, Diệp Tư Nhàn cố gắng chống đỡ nước mắt, nhoẻn miệng cười nhìn hắn.
''Hoàng thượng yên tâm đi đi, thần thiếp sẽ xem Hoàng hậu như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, ở trong hậu cung thận trọng từ lời nói đến hành động''
Mặt trời mới mọc giữa xuân dần nóng rực, ánh bình minh đỏ như lửa chiếu rọi trên khôi giáp, giống như nhuộm lên người hắn một lớp vầng sáng, nam nhân trước mắt giống như chiến thần cưỡi tường vân từ trên trời giáng xuống.
Hắn cách xa nàng như vậy, nhưng lại đứng trước mặt nàng thật chân thực như thế.
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng, nhưng lại không ngừng vân vê lòng bàn tay nàng.
''Nhàn Nhàn, ngoan nhé''
Diệp Tư Nhàn cố kìm nước mắt, hai tay giúp hắn sửa sang lại kim giáp lạnh buốt, gật đầu cười.
''Hoàng thượng cũng nghe lời nhé, bảo trọng''
Thanh âm của hai người cực nhỏ, gió thổi qua là tan, nhưng họ đều nghe thấy nhau, lại ghi nhớ trong lòng.
''Được! Đi thôi!''
Cuối cùng Đế vương lại vuốt ve gương mặt trơn bóng của nàng, tiêu sái nhanh nhẹn quay người, long hành hổ bộ rời đi.
Gió mang hơi lạnh hất lên áo choàng sau lưng hắn, hắn đi như một chiến thần cưỡi mây lướt gió, chỉ trong nháy mắt đã biến mất ở đoạn cuối đường cung.
Các nữ nhân đứng im trầm mặc hồi lâu, vẫn là Hoàng hậu lên tiếng trước.
''Tất cả quay về đi, những ngày này Hoàng thượng không có ở trong cung, phải đặc biệt thận trọng từ lời nói đến hành động''
Sự phó thác của Đế vương kiến Hoàng hậu khôi phục kiêu ngạo, nàng nhàn nhạt liếc mắt nhìn Diệp phi cúi đầu thương tâm, khóe môi nhếch lên vẻ châm chọc, vịn lấy tay Ngọc Đường rời đi trước.
Hứa phi không cam lòng liếc nhìn Diệp Tư Nhàn, cũng không lọt mắt, hừ nhẹ một tiếng nghênh ngang rời đi.
Vẻ mặt Tố phi bình tĩnh, tiến lên nhẹ nhàng kéo Diệp Tư Nhàn.
''Đi thôi''
''Được''
Hai người cùng nhau rời đi.
Các nương nương có vị trí cao đều rời đi, mới đến phiên Hoa phương nghi.
Sự ác độc trong mắt nàng ta không che giấu, ánh mắt dữ tợn như rắn độc dõi theo Diệp Tư Nhàn đi thật xa, mới không cam lòng thu hồi lại.
'Diệp Tư Nhàn, ngươi chờ mà xem, ông trời cũng đang giúp ta!'
Mặt mũi Hoa phương nghi dữ tợn oán hận rời đi.
Chỉ còn lại các Quý nhân và Mỹ nhân sợ đến vỗ ngực.
''Ôi ôi, các ngươi nhìn thấy không? Cái ánh mắt ăn thịt người của cô ta ấy?''
''Đừng nói nữa đừng nói nữa, ăn thịt người thì cũng không phải là ăn chúng ta, mau mau đi về''
''Đúng vậy đó, về sau Hoàng thượng đi vắng, tất cả đều phải nghe Hoàng hậu nương nương, chúng ta quyết không được gây chuyện thị phi''
Thật ra là nói thật.
Ba vị Quý nhân và ba Mỹ nhân, mặc dù không được sủng ái gì, nhưng các nàng biết Hoàng thượng đối xử tốt với các nàng.
Hoàng thượng hạ lệnh cho Nội vụ phủ nghiêm ngặt cung ứng ăn ở dựa theo phân lệ, y phục bốn mùa ban thưởng quanh năm, thậm chí không có lễ tết gì cũng ban thưởng, vẫn luôn chưa từng đứt đoạn, rất hậu hĩnh.
Mùa hè có băng, mùa đông có than, mệt mỏi thì nghỉ ngơi, bệnh thì có thái y.
Ngự hoa viên to lớn như vậy có thể tùy ý đi dạo, Hoàng hậu nương nương cũng hiền lương.
Trong lòng các nàng đã thỏa mãn, lão cô cô lão thái giám đã có tuổi trong cung cũng thường xuyên niệm Phật, nói các nàng có phúc lớn mới có thể đi theo Hoàng thượng.
Phải biết lúc trước ở thời của Tiên Đế, hậu cung ba ngàn giai lệ, Liên quý phi lại nắm hậu cung.
Đừng nói là ban thưởng, có thể ăn no mặc ấm đã là tốt lắm rồi.
Mùa hè hàng năm trong cung đều có phi tần bị cảm nắng qua đời, mùa đông thì chết cóng chết đói cũng không ít, chết vì bệnh, hay chết không lý do rõ ràng thì chỗ nào cũng có.
Có đôi khi người vẫn khỏe mạnh, mới hôm trước còn đang cười nói, hôm sau đã biến mất không thấy nữa, rốt cuộc chưa từng thấy bóng dáng.
Những chuyện đẫm máu này dọa các nàng phát sợ.
Đừng nói là tranh sủng, các nàng cũng chỉ muốn yên ổn sống tiếp trong cung, áo cơm không