''Thời tiết gay gắt như vậy, nàng tới làm gì?'' Triệu Nguyên Cấp đích thân đứng dậy, dìu nàng vào.
Sắc mặt Diệp Tư Nhàn như thường hành lễ, ánh mắt nhìn một vòng trong phòng.
Triệu Nguyên Cấp hiểu ý, cho tất cả mọi người đi xuống, Thư phòng lớn như vậy chỉ còn lại hai người Đế phi.
''Hoàng thượng!'' Diệp Tư Nhàn bỗng nghiêm mặt, quỳ trên đất.
Sắc mặt Triệu Nguyên Cấp cũng trở nên nặng nề.
Hắn không biểu cảm đỡ Diệp Tư Nhàn dậy, để nàng ngồi trên ngự tọa rộng lớn thoải mái dễ chịu của mình.
Bản thân ngồi xuống ghế đối diện.
''Là vì Tố phi?''
Diệp Tư Nhàn gật đầu: ''Không gì gạt được Hoàng thượng''
Nàng kể lại chuyện của Tố phi và Tống Thừa Hựu đầu đuôi ngọn nguồn một cách êm tai, cuối cùng thành kính cầu xin.
''Bọn họ đã đủ khổ rồi, Hoàng thượng không ngại thì tha cho họ một con đường sống đi''
Diệp Tư Nhàn từ đầu đến cuối đều hiểu rõ, thẳng thắn mới là cách hữu dụng nhất để bảo toàn tính mạng, hiển nhiên, nàng thành công.
Triệu Nguyên Cấp rất tức giận, nhưng chỉ vẻn vẹn vì mặt mũi, muốn nói hắn ăn dấm vì một nữ nhân mà hắn chưa từng thích thì quá nực cười.
''Nàng là muốn khuyên trẫm, để phi tần của trẫm gặp mặt nam nhân khác ngay trước mắt trẫm, còn muốn trẫm giả bộ như không biết gì hết, tha cho bọn họ một mạng?''
Sắc mặt Đế vương không tốt.
''Phải!'' Diệp Tư Nhàn thản nhiên.
''Là thiếp mềm lòng đồng ý với tỷ ấy, Hoàng thượng niệm tình mười mấy năm qua, Tố phi một mực an phận không thủ đoạn cũng không có dã tâm, để tỷ ấy gặp một lần đi''
''Người không biết tỷ ấy khổ sở thế nào đâu, thiếp thật sự không đành lòng...''
''Làm càn!'' sắc mặt Triệu Nguyên Cấp lạnh hơn.
Hắn đứng lên chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Tư Nhàn, một đôi tay to lớn ghì trên vai nàng, đôi mắt lạnh lẽo chăm chú nhìn nàng.
''Nàng có biết bản thân đang làm cái gì không?''
''Nàng ấy khổ, thế gian này ai mà không khổ, ai mà không phải thân bất do kỷ, sao nàng có thể đánh cược chính mình vì người khác như vậy''
Nếu như không phải là Triệu Nguyên Cấp, nếu đổi thành bất kỳ một Đế vương nào khác, nữ nhân trước mắt và hai người đang hẹn hò ở nơi khác, sớm đã mất mạng.
''Dù trẫm có được giang sơn, nhưng không có nghĩa phải đối mặt với một đám nữ nhân quái lạ, Nhàn Nhàn nàng nhìn mà xem, cung Tê Phượng, Tây Hà Cung, Yêu Nguyệt Cung, điện này các nọ, những nữ nhân đó nàng cho rằng trẫm cam tâm tình nguyện sao?''
Con đường của Đế vương, là con đường quyền mưu, từ trước đến nay máu me đầm đìa.
Chỉ hy sinh tình cảm gì đó, đã là vạn hạnh trong bất hạnh.
''Huống chi Tố phi vào cung là nàng ấy tự nguyện, không ai ép nàng ấy, trẫm tuyển tú xưa nay sẽ không cấm gả cưới, càng sẽ không ép buộc nữ tử nhà nào nhất định phải vào cung, muốn trách, thì trách Bạch gia bọn họ''
''Trẫm lặp lại lần nữa, nàng ấy không đáng thương một chút nào hết''
Triệu Nguyên Cấp nổi giận không phải vì Tố phi, mà là vì Diệp Tư Nhàn.
Vào cung nhiều năm như vậy vẫn 'đần' y nguyên như vậy, loại tội chết này mà cũng dám làm, thật sự là to gan.
''Hoàng thượng, thiếp...''
Diệp Tư Nhàn cúi đầu, gương mặt đầy sức thuyết phục, đôi tay cũng không ngừng vò khăn.
''Thiếp sai rồi, sau này không dám nữa''
Tiểu thiếu phụ gục đầu nhanh chóng òa khóc, Triệu Nguyên Cấp không nhịn được mềm lòng, cơn giận cũng biến mất không còn chút tung tích, hắn bất đắc dĩ vuốt vuốt tóc nàng.
''Chuyện lần này cho qua, sau này ích kỷ một chút, đừng có chuyện gì cũng đánh cược giúp người khác''
''Ưm''
Diệp Tư Nhàn bĩu môi: ''Nhưng thiếp vẫn cảm thấy đau lòng, người có tình cuối cùng không thể thành quyến thuộc, bọn họ đau khổ biết bao''
''Đó là tự chuốc lấy, Tố phi vào cung muốn đổi lại sự cường thịnh cho Bạch gia, phải nhận lấy cái giá như vậy, nếu không tại sao nàng ấy không sớm xuất giá?''
''...'' Diệp Tư Nhàn không phản bác được.
Giờ khắc này, phía sau núi giả trong Ngự hoa viên, Tố phi rốt cuộc nhìn thấy người mà mình luôn tha thiết ước mong kia.
Nàng cũng không nhịn được nữa, khóc nhào vào cái ôm mình đã tưởng niệm mấy chục năm kia.
''Mấy năm không gặp, dáng vẻ của huynh vẫn giống như trước kia'' Tố phi rưng rưng nước mắt.
''Người cũng vậy, sao lại gầy như vậy, là trong cung sống không tốt sao?''
Tống Thừa Hựu lấy một tia lý trí cuối cùng, giơ hai tay lên, chậm rãi đẩy người trong lòng ra.
''Đừng như vậy, đây là hậu cung của Hoàng thượng, Ngự hoa viên của Hoàng thượng, thân