Vẫn phải cố gắng sống, miễn là còn sống, tất cả đều có hy vọng.
...
Mùng một tháng bảy, Hoàng hậu chính thức thoát khỏi bi thương vì phụ thân bệnh chết.
Nàng lại bắt đầu lại từ đầu tiếp đón phi tần, chấp chưởng cung vụ.
Tất cả hậu cung khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Mọi người vẫn mỗi ngày nghe giáo huấn, thảo luận chút chuyện nhà, ngồi một lát cũng giải tán.
Nhưng gần đây, chủ đề của tất cả mọi người đều rơi vào Trữ Tú Cung.
''Bụng của Diệp phi nương nương cũng quá lớn, sao ta cảm giác không giống mới chín tháng, giống như đã đủ tháng rồi vậy''
''Đủ tháng là thế nào, ngươi từng thấy rồi à?'' tiểu phi tần mới vào cung vẫn còn trinh tiết hiếu kỳ.
''Chưa từng thấy''
''Ta cũng không''
''Vậy các ngươi nói mò đủ tháng cái gì, ở nhà ta có gặp qua rồi, thân thể nữ nhân mang thai là to như vậy đó'' một người khác kiên định nói.
''Vậy cũng quá lớn rồi, có phải là mang song thai không''
''Ồ, có thể đó, nếu không thì sao mà ngay cả đi đường cũng không đi được?''
Hoàng hậu ngồi ngay ngắn trên thượng vị, nghe phi tần bên dưới líu tíu, trong lòng bỗng lộp cộp.
'Phải rồi'
'Trước kia Diệp phi cũng mang thai, nhưng bụng cũng không có quá đáng như vậy, sao lần này cả người vừa tròn vừa sưng?'
'Hóa ra tưởng rằng nàng lớn tuổi hơn chút ăn nhiều hơn, bây giờ nghĩ lại mình chủ quan quá, chẳng lẽ....là song thai?'
Hoàng hậu càng nghĩ càng sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngồi cũng ngồi không yên.
''Bổn cung đột nhiên cảm thấy có chút không khỏe, các muội giải tán trước đi, có gì cần cứ tới Nội vụ phủ, nếu không thì tìm Ngọc Lộ''
''Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm''
Các phi tần ùn ùn lui ra ngoài, Hoàng hậu vin tay Ngọc Lộ, thất tha thất thiểu đi vào nội thất.
''Nương nương người sao vậy? Nô tỳ đi gọi thái y''
Hoàng hậu nắm chặt tay Ngọc Lộ: ''Gọi thái y thường bắt mạch cho Diệp phi tới đây, bổn cung có lời muốn hỏi''
''Dạ''
Ngọc Lộ không dám nói nhiều, cẩn thận sắp xếp cho Hoàng hậu rồi tự mình tới Thái y viện.
Ngọc Đường vốn vẫn còn ở cung Tê Phượng, cũng đã bị Hoàng hậu giáng xuống thành Nhị đẳng cung nữ.
Không có chưởng sự nở mày nở mặt, không có cơ hội ra mặt, càng không có hy vọng.
Mỗi ngày đều ngơ ngẩn, chỉ có thể làm chút việc nặng nhọc.
...
Thẩm thái y và Lương thái y là hai vị có y thuật cao minh nhất Thái y viện, trước đây vẫn luôn bắt mạch cho Diệp phi.
Lúc này, hai người quỳ gối trong nội thất cung Tê Phượng bắt mạch cho Hoàng hậu.
''Hoàng hậu nương nương, gần đây người bi thương quá độ, bệnh nóng tính tích tụ, lại tổn thương tính khí, đợi vi thần kê một bộ thuốc sơ gan giải tỳ, người uống vài thang là sẽ khỏi hẳn''
Hoàng hậu hữu khí vô lực tựa trên giường, phất tay phân phó Ngọc Lộ.
''Đi đi''
Kê thuốc xong, Hoàng hậu giữ hai vị thái y lại, nàng trịnh trọng ngồi xuống, bày ra khí thế chủ lục cung.
''Diệp phi muội muội lắm lâm bồn, bổn cung thân là Hoàng hậu, nên quan tâm đến tình hình của muội ấy, hai người các ngươi luôn phụ trách, nói chút đi''
Thẩm thái y và Lương thái y liếc nhau, quỳ song song trên đất.
''Diệp phi nương nương mạch tượng vẫn tốt, vị trí bào thai vững vàng, ngoại trừ nương nương ăn hơi nhiều, dinh dung có chút hơi thừa ra thì không có gì khác thường'' Thẩm thái y nói.
Lương thái y bẩm báo: ''Nương nương còn có chút phù nề, nhưng vấn đề không lớn, xin Hoàng hậu nương nương yên tâm''
Hai người kẻ tung người hứng, tránh nặng tìm nhẹ, cứ vậy nói đến mức Hoàng hậu á khẩu không trả lời được.
Hoàng hậu chậm rãi đưa khăn tay khảy khảy móng tay, hững hờ hỏi tiếp.
''Bổn cung nghe nói...bụng của Diệp phi rất to, mới chín tháng đã không bước đi được nữa, dường như là song thai, hai vị thấy thế nào''
Thẩm thái y không hổ là Viện phán, ông ấy mặt không biến sắc, tim không đập mạnh.
''Lão thần ngày ngày bắt mạch cho nương nương, cũng không phát hiện song thai gì, chắc là Diệp phi nương nương gân đây sức ăn hơi lớn, có chút mập ra, mới sinh ra hiểu lầm''
''Thật sao?''
Hoàng hậu hiển nhiên không dễ lừa, ánh mắt nàng sắc bén, như con dao cắt lên mặt hai thái y.
Trán Lương thái y ứa mồ hôi, hai tay giấu trong tay áo gần như run như cái rây.
Còn Thẩm thái y thì bình tĩnh, hỏi một câu đáp một câu không lộ ra sơ hở gì.
Hoàng thượng đã hạ nghiêm chỉ, phải giữ bí mật cho đến ngày nương nương sinh, nếu tiết lộ sớm, lập tức tru di cửu tộc.
So với Hoàng hậu