Diệp Tư Nhàn không ngờ được, nữ nhi gần bốn tuổi rưỡi sẽ đánh nhau với Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử đã mười hai mười ba tuổi, tuổi đã sắp trưởng thành rồi!
Trong lòng nàn đủ mùi vị lẫn lộn, giày Xảo Yến đưa tới cũng qua loa mang vào, vớ cũng không mang.
Có lẽ là ảo ảnh của mẫu thân, đi được nửa đường đã mơ hồ nghe thấy tiếng Cảnh Châu khóc, nàng không khỏi bước nhanh hơn.
''Nương nương người chậm một chút, khoác áo choàng đi!''
Trong Ngự hoa viên.
Cảnh Châu vùi trong lòng Triệu Nguyên Thuần gào khóc, một bên cắn răng đá chân muốn thoát khỏi cái ôm.
''Ngươi nói bậy! Ngươi nói bậy!''
Tiểu Công chúa nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nuốt sống Triệu Trường Diên.
''Mẫu phi của ngươi mới không cần ngươi, mẫu phi ta nói ta là bảo bối! Là thịt đầu tim!''
''Dừng lại đi!'' Triệu Trường Diên dương dương đắc ý, con mắt hẹp dài xoay tít.
''Ngươi mới nói bậy, nếu không sao mẫu phi ngươi không tới tìm ngươi? Ngươi khóc tới mức này, mẫu phi ngươi đâu?''
Cảnh Châu nhìn bốn phía, phát hiện ngoại trừ nhũ mẫu cô cô đi cùng, cung nữ thái giám ở bên cạnh cũng chỉ có Cửu thúc thúc.
Mẫu phi...không đến.
''Oa!''
Cảnh Châu khóc càng lớn tiếng, tay chân nhỏ liều mạng giãy dụa.
Triệu Nguyên Thuần không tốn chút sức ấn tay cháu gái xuống, đôi mắt sắc bén bắn về phía Triệu Trường Diên.
''Ngươi nói đủ chưa?''
Lời còn chưa dứt, một cước đạp thẳng vào ngực.
''Ngươi dám đánh ta?!''
Triệu Trường Diên bay ra thật xa mất hồi lâu mới bớt đau, ôm ngực chậm rãi đứng lên, đôi mắt hẹp dài như ngâm độc.
''Ngươi cho rằng ngươi là ai, ngươi cũng chỉ là đứa con hoang do tiện nhân sinh ra, đến cùng có phải huynh đệ của phụ hoàng hay không còn chưa biết, ngươi lại dám đánh ta!''
Tà ác lau đi tơ máu ở khóe môi, Triệu Trường Diên giậm chân châm chọc.
Triệu Nguyên Thuần lại cười lạnh.
''Nói tiếp đi, bổn Vương đang nghe đây!''
''Ngoại trừ lê nán thân thế của bổn Vương ra, hình như ngươi cũng không còn bản lĩnh gì khác''
Vừa nói vừa chậm rãi tới gần Triệu Trường Diên, trong lúc hắn tiếp tục lùi về phía sau, không thể lui được nữa, lại là một cước nặng nề nện xuống.
Từ đầu đến cuối, biểu hiện trên mặt y đều bình tĩnh như nước, không một tia gợn sóng.
''Nhớ cho kỹ, bổn Vương là khâm lệnh Thống lĩnh Ngự lâm quân của Hoàng thượng, còn ngươi, cũng chỉ là một con chó trong cung, nếu không phải có tình cảm phụ tử, ngươi còn không bằng một con chó''
Triệu Nguyên Thuần nói xong từng câu từng chữ, cúi đầu nhìn cháu gái nhỏ ngoan ngoãn đáng thương trong ngực một chút, đáy mắt dần hiện ra vẻ cưng chiều.
''Mẫu phi của con tới rồi, gió thu lạnh, ngay cả áo khoác cũng không thèm mặc, chạy đầu đầy mồ hôi''
Tiểu Công chúa ngày thường như Tiểu Bá Vương nghe nói mẫu phi đến, lập tức hai mắt đẫm lệ, tránh thoát cái ôm của Cửu thúc thúc, đi chân trần chạy tới trong ngực mẫu phi.
''Mẫu thân!''
''Bảo bối của ta sao lại khóc?''
Còn may Cảnh Châu không sao, Diệp Tư Nhàn vất vả ôm lấy đại nữ nhi, giúp nàng lau nước mắt, dịu dàng hôn lên gò má nàng.
''Tốt rồi, mẫu phi tới rồi''
Ánh mắt Diệp Tư Nhàn đảo qua Triệu Trường Diên cả người chật vật, rơi lên trên người Triệu Nguyên Thuần một thân áo giáp uy phong lẫm liệt.
''Hai đứa nhỏ giận dỗi nhau, khiến Vương gia chê cười rồi''
Không có vừa tới đã chỉ trích bất kỳ ai, Diệp Tư Nhàn vừa mở miệng liền xác định là hai đứa nhỏ giận dỗi nhau.
Sự sắc bén trong ánh mắt Triệu Nguyên Thuần dần biến mất, cười nhạt nói.
''Đại hoàng tử không biết cố gắng, thân là ca ca còn đi bắt nạt muội muội, ta đã thay nương nương giáo huấn rồi, nếu còn tái phạm, nhất định không dễ tha''
Diệp Tư Nhàn nghe vậy cũng cười.
''Đứa trẻ nào mà không đánh nhau, Cảnh Châu, còn không mau tạ ơn Cửu thúc thúc?''
Tiểu Công chúa lần nữa xác định được sủng ái, cả người đầy sức mạnh, nhanh chóng leo xuống khỏi ngực mẫu phi, trịnh trọng hành lễ với Triệu Nguyên Thuần.
''Đa tạ Cửu thúc thúc''
''Không sao, về sau một mình ra ngoài chơi phải cẩn thận một chút, đừng chạy lung tung''
Triệu Nguyên Thuần cũng không nói cẩn thận ai, chỉ sờ búi tóc của cháu gái nhỏ liền xoay người rời đi.
Diệp Tư Nhàn tiến lên nắm tay nữ nhi.
''Đi, chúng ta về nhà''
''Dạ''
Cảnh Châu nắm tay mẫu phi, một lớn một nhỏ sánh vai trở về, không ai quay đầu lại nhìn.
Trở lại Trữ Tú Cung, hai mẹ con cũng cười cười nói nói, không ai đề cập đến nguyên nhân đánh nhau.
Đại hoàng tử mất mẹ, bị bệnh tâm thần, vốn là bơ vơ không nơi nương