Đêm tiệc Trung thu đó vô cùng náo nhiệt, ăn uống linh đình, nâng ly cạn chén.
Bánh Trung thu cung không đủ cầu, trái cây, rượu ngon thức ăn ngon.
Pháo hoa liên tục không ngừng nở rộ xinh đẹp trong trời đêm.
Còn có điểm tâm mà dân chúng thích ăn nhất, rượu ngon thích nhất, hoa đăng thích nhất, đố đèn, múa rồng múa sư, biểu diễn tạp kỹ.
Tiếc cơ động bố trí ở hai bên đường, ở giữa nhiều loại hình biểu diễn, mang đến một làn sóng lớn tiếng khen hay trong yến hội.
Tất cả mọi người nét mặt hồng hào, chỉ có Diệp Tư Nhàn không hiểu sao có chút không tập trung.
Nàng nhìn về phía Đế Hậu chủ vị.
Đế vương rất tận hứng, Hoàng hậu lại đang giả bộ cười, bộ dạng đầy tâm sự.
Đại hoàng tử ngồi trong xó, càng chỉ lo vùi đầu uống rượu, động tay động chân với dân nữ bên cạnh, hèn mọn như con chuột trên phố.
Diệp Tư Nhàn nhìn chằm chằm hắn cả buổi, đột nhiên đón lấy ánh mắt hắn nhìn lại.
Triệu Trường Diên âm trầm cười, khoan thai uống hết một chung rượu ngon, ngoắc ngoắc môi như khiêu khích, tiếp đó lại động tay động chân với các nữ nhân bên cạnh.
Diệp Tư Nhàn hết sức chán ghét, tinh thần càng không tập trung.
''Viên Nguyệt, bọn nhỏ trong cung sẽ không có chuyện gì chứ? Ta luôn có dự cảm không lành''
''Người quá khẩn trương thôi, thả lỏng chút đi, pháo hoa này đều là nương nương thích, người ngắm một chút đi''
Diệp Tư Nhàn bĩu môi, không tiện nói gì nữa.
Điểm trâm trên bàn không thích nổi cái nào, mỹ thực rượu ngon cũng không có hứng, Diệp Tư Nhàn không hứng lắm ngóng trông yến hội sớm kết thúc.
Cầm chén rượu, nàng đột nhiên cười giễu cợt.
''Năm đó ta cũng vô cùng hào hùng hận không thể uống hết một vò rượu, đã từng đêm khuya xuất cung nhìn ngó đông tây trên đường cái, hiện tại...''
Hiện tại ngoại trừ bọn nhỏ, nàng dường như không có hứng với bất cứ chuyện gì.
''Người là ở trong cung kìm nén quá lâu, chờ các tiểu chủ tử lớn chút nữa, nhiệt tình sôi sục trong lòng người lại trở về thôi''
Viên Nguyệt mỉm cười hầu hạ, uân Thiền đi theo chỉ lo gật đầu.
Xảo Yến trước giờ tâm tính hoạt bát, đôi mắt hạt châu sớm đã bị câu về phía tạp kỹ rồng phun lửa trên phố.
''Haiz!''
Diệp Tư Nhàn khẽ tựa lên ghế: ''Thôi, dù sao cũng không về được''
...
Giác quan thứ sáu của nữ nhân rất chuẩn.
Bữa tiệc Trung thu còn chưa kết thúc, Lô Bảo công công liền truyền lời tới.
''Nương nương mau quay về, hai tiểu Hoàng tử xảy ra chuyện rồi!''
''Cái gì?''
Diệp Tư Nhàn ngồi không vững, suýt ngã xuống ghê,s vẫn là Linh Chi lanh tay lẹ mắt đỡ nàng.
''Mau, ngươi mau đi chuẩn bị xe ngựa, ta đi tìm Hoàng thượng''
Diệp Tư Nhàn dốc hết sức che giấu cảm xúc, đứng dậy đến bên cạnh Đế Hậu thỉnh chỉ trở về.
''Muội muội sao vậy? Không khỏe sao?'' Hoàng hậu cố ý hỏi.
Triệu Nguyên Cấp thấy sắc mặt nàng tái nhợt, không nói hai lời liền để Phùng An Hoài đưa nàng hồi cung.
''Trên đường đi chậm một chút, đừng sợ, trẫm đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ rồi''
''Đa tạ Hoàng thượng''
Diệp Tư Nhàn thất tha thất thểu đi xuống, mãi đến ngồi lên xe ngựa hồi cung nàng rốt cuộc mới phóng thích cảm xúc.
Nước mắt rơi như mưa hỏi: ''Xảy ra chuyện gì, đang yên đang lành mà lại xảy ra chuyện gì?''
Sắc mặt Lộ Bảo công công nghiêm túc, do dự cả buổi cũng không nói ra nguyên cớ, cuối cùng chỉ nói một câu.
''Nương nương phải chuẩn bị tâm lý cho tốt''
Một câu ngắn ngủi, giống ngàn vạn mũi tên lao tới từ trong bóng tối, khiến Diệp Tư Nhàn vạn tiễn xuyên tâm.
Bỗng nhiên sau khi kịch liệt đau đớn, Diệp Tư Nhàn chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, lập tức hôn mê bất tỉnh.
...
Hoàng hậu trong bữa tiệc khó nén tâm sự, mượn cớ đi thay y phục, kéo Ngọc Đường tới nơi bí mật.
''Động thủ rồi à?''
''Có làm Nhị hoàng tử bị thương không, nó là Kha nhi của bổn cung, bất kể thế nào cũng không được tổn thương nó'' Hoàng hậu dồn dập hỏi.
Trong lòng Ngọc Đường cười lạnh, trên mặt lại cung kính gần gũi.
''Nương nương yên tâm, đều xử lý theo ý của người''
Hoàng hậu nhẹ nhàng thở ra, lần nữa thay y phục trở lại trên ghế.
Sau khi ngồi xuống, biểu hiện thần thái rõ ràng buông lỏng hơn nhiều, thậm chí còn liên tục nâng chén chúc mừng Hoàng đế ngự trị giang sơn, trời yên biển lặng.
''Đây đều là công lao của Hoàng thượng cẩn trọng ngày đêm trăm công ngàn việc''
''Hoàng hậu khiêm tốn rồi, nàng quản lý hậu cung mấy chục năm như một, cũng vất vả không kém''
Ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm một bên mặt Hoàng hậu, Triệu Nguyên Cấp ngửa cổ uống rượu.
Hoàng hậu lại đột nhiên bối rối, ánh mắt này rất