Cửa Cung Hoan Hỉ

Bi thương


trước sau

Đại công chúa rất không tình nguyện, tủi thân trào nước mắt.

''Di An!'' Tố phi xoa đầu con ''Ngoan ngoãn đi ngủ, để cô cô vỗ vỗ con được không?''

''Không được, mẫu phi con phải nghe kể truyện!''

Tiểu cô nương há to miệng, nước mắt ào ào rơi xuống, Tố phi đau lòng nhíu mày.

Diệp Tư Nhàn đứng dậy cáo từ, trước khi đi sâu kín nhìn Triệu Nguyên cấp một chút,

Triệu Nguyên Cấp xấu hổ, lúc này vung tay lên: ''Tố phi nàng chăm sóc Công chúa cho tốt, hôm khác trẫm lại tới thăm nàng''

''Hoàng thượng?''

Tố phi đang đau lòng dỗ dành nữ nhi đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt 'thất vọng' giống hệt nữ tử không được sủng ái trong cung.

Mặc dù Triệu Nguyên Cấp không đành lòng, nhưng hắn là Đế vương.

Đế Vương không nên cân nhắc quá nhiều, nữ nhân hậu cung hắn lo lắng thì chú ý, không để ý thì cứ mặc kệ, hắn đã cho Bạch gia vinh dự cao nhất rồi không phải sao?

Trao đổi mà thôi.

Nhìn Đế vương bảo vệ Diệp Tư Nhàn rời đi, Tố phi thu hồi vẻ đau lòng trên mặt, mỉm cười ôm lấy dưỡng nữ.

''Được rồi, đừng khóc, đi thôi, mẫu phi kể truyện cho con nghe''

''Mẫu phi, thật ra con không muốn nghe kể truyện, con muốn mẫu phi dạy con vẽ chó con...''

Di An duỗi bàn tay bé xíu ra lau nước mắt, chỉ vào mấy đường nét lộn xộn nhưng cũng rất giống trên giấy vẽ: ''Mẫu phi vẽ đẹp thật đó''

Trên lông mi tiểu cô nương còn vươn nước mắt, thậm chí còn đang khóc thút thít, lập tức chỉ vào giấy vẽ nói con muốn học, Tố phi dở khóc dở cười.

''Mẫu phi tiện tay vẽ, con muốn học thì mẫu phi sẽ dạy con thật tốt, có được không?''

''Đa tạ mẫu phi!''

...

Trữ Tú Cung.

Triệu Nguyên Cấp ôm lấy Diệp Tư Nhàn tiến vào nội thất, bọn người Viên Nguyệt và Xảo Yến vội vàng dâng trà và hoa quả tươi lên.

Cung nữ thối lui, trong phòng chỉ còn lại hai người, Diệp Tư Nhàn ngọt ngào tựa trong ngực Triệu Nguyên Cấp.

''Hoàng thượng, không phải người muốn đi thăm Tố phi sao? Sao lại đến chỗ của thiếp?''

''Người yên tâm đi đi, thiếp cũng không phải kẻ không khoan dung, Đại công chúa đáng yêu như vậy...''

''Ta...'' Triệu Nguyên Cấp cười khổ, hắn có thể nói hắn cũng không muốn đi không?

Hậu cung của hắn nhiều nữ nhân như vậy, có độc ác cũng có hiền lương, có diễm lệ cũng có thanh nhã, vô số người có thể khiến người ta động lòng.

Hắn đem Diệp Tư Nhàn nâng niu trong lòng bàn tay, không phải là vì hiền lương.

Tố phi hiền lương, thế nhưng mà...cũng chỉ là một nữ nhân hiền lương mà thôi.

''Được, nếu nàng đã không chào đón, trẫm tới Ngự thư phòng duyệt tấu chương; nói xong làm bộ muốn đi.

''Không được đi!''

Diệp Tư Nhàn vội vàng ôm lấy hắn: ''Tố phi tỷ tỷ không rảnh, nhưng thiếp thì rảnh, người không tới thăm thiếp mà muốn đi thăm ai?''

...

Chớp mắt, Ô Lệ Na đã được thuận lợi đưa tới Kinh thành.

Ngại tai mắt của Thái hậu trong cung, Triệu Nguyên Cấp cũng không thẩm vấn trong cung, mà là mượn lý do thị sát dân tình để xuất cung.

Hành cung bí mật ở ngoại ô Kinh thành, Ô Lệ Na cung kính quỳ trên đất, dập đầu thật sâu với Hoàng đế của Đại Cảnh triều.

''Trưởng nữ Ô Lệ Na của Hãn Vương Trát Lê bộ, bái kiến Đại Cảnh triều Hoàng đế''

''Bình thân đi''

Triệu Nguyên Cấp nhìn chằm chằm khuôn mặt không khác nữ tử Đại Cảnh triều là bao kia, khuôn mặt bình tĩnh.

''Nói một chút, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?''

Dọc đường Triệu Nguyên Triệt đã nói với nàng, bảo nàng có oan tố oan có thù báo thù, không cần che giấu gì hết, nàng liền nói hết ra mọi hành động chấn động của Huệ Vương mấy năm nay.

Kể xong câu chuyện dài, Ô Lệ Na đã sớm lệ rơi đầy mặt.

Vết sẹo vừa mới qua đi không bao lâu lại rách ra lần nữa, so với tổn thương ban đầu còn đau hơn gấp mười lần.

''Nói như vậy, mấy năm nay Huệ Vương đang hủy diệt mười mấy bộ lạc?!'' Triệu Nguyên Cấp nhíu chặt mày.

Chẳng trách lần đó Cảnh Thuận năm thứ ba, hắn bất ngờ tra ra cảnh nội tây bắc có người buôn bán chiến mã và binh khí số lượng lớn, lúc ấy hắn liền nghi hoặc.

Đáng tiếc ngay lúc đó nghi hoặc nháy mắt đã bị Thái hậu bác bỏ.

''Huệ Vương thúc của con năm đó vào sinh ra tử bảo vệ ba mẹ con chúng ta, ai phản chứ ông ta sẽ không phản''

Cũng bởi vì nghe câu này, mới có lần trọng thương khi đi tuần sát Giang Nam sau đó, mới có mấy đôi bách tính Kinh thành bị sát hại.

Bách tính cũng không phải chuyện nhỏ, án mạng ngay dưới chân Thiên tử cũng không thể bắt được hung thủ chiêu cáo thiên hạ, con dân Đại Cảnh triều sẽ đối với Hoàng đế của bọn họ thế nào đây?

''Hoàng thượng anh minh!''

Ô Lệ Na mặc phục sức duyên dáng

yêu kiều của nữ tử Đại Cảnh triều, trên thân đã có sự dịu dàng của nữ tử, lại có sự kiên nghị quả cảm của nữ tử Trát Lê bộ.

''Chẳng trách Vương gia áo xanh kia tán dương ngài, nói ngài là Quân chủ anh minh thần võ nhất trên đời này, bây giờ xem ra quả nhiên không sai!''

''Trát Lê bộ của chúng ta vẫn luôn che chở cho Đại Cảnh triều, hàng năm đều tiên cống da lông và dê bò tốt nhất cho Đại Cảnh triều, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, hi vọng Đại Cảnh triều Hoàng đế có thể xử lý theo lẽ công bằng, cho Trát Lê bộ chúng ta một công đạo''

''Việc này trẫm sẽ điều tra, nếu lời Công chúa nói là thật, Huệ Vương tội không thể tha, giang sơn của trẫm nhất định không dung được hắn''

Triệu Nguyên Cấp chậm rãi đứng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn phương xa, lộ ra thần sắc phức tạp khó mà miêu tả.

Không ai phát hiện hai tay hắn giấy trong tay áo sớm đã siết chặt.

'Huệ Vương thúc, quả nhiên là ngươi!'

...

Từ ngoài cung trở về, Triệu Nguyên Cấp bí mật gửi cho Triệu Nguyên Triệt một bức mật hàm.

Lệnh cho y điều tra binh lực của Huệ Vương, vũ khí, tình trạng các loại lương thảo, dựa vào cướp đoạt như vậy, binh lực ở tây bắc Cam Châu của ông ta hẳn là tích trữ không ít.

Mà từ ôm đó trở đi, Đế vương từ trước đến nay luôn đặt bách tính dân sinh lên hàng đầu, đột nhiên thỉnh thoạng lại đến thị sát luyện binh ở Kinh kỳ đại doanh.

Về phần hậu cung, hắn bận rộn chân không chạm đất, ngoại trừ thỉnh thoảng gặp Diệp Tư Nhàn một lần, nghe nàng cười nói, các phi tần còn lại vẫn chưa được thấy qua hắn.

''Hoàng thượng, gần đây có phải người gặp đại sự không?''

Diệp Tư Nhàn đứng bên cạnh ngự án, vừa giúp Hoàng đế bóp vai đấm lưng, vừa thận trọng hỏi.

Triệu Nguyên Cấp hồi lâu mới chậm rãi mở mắt, kéo đôi tay nhỏ của nàng qua.

''Nhàn Nhàn? Nàng cảm thấy Thái hậu có được không?'' Triệu Nguyên Cấp đột nhiên hỏi.

''Thái hậu là dưỡng mẫu của Hoàng thượng, có công dưỡng dục Hoàng thượng, tất nhiên là tốt, thần thiếp nên hiếu kính'' Diệp Tư Nhàn đường hoàng.

''Nói thật'' Triệu Nguyên Cấp lười nghe những thứ này.

''Cũng...được mà...'' Diệp Tư Nhàn gian nan, có mấy lời nàng không dám nói ra ngoài.

''Nói thật lòng!''

''...'' Diệp Tư Nhàn khóc không ra nước mắt, suy nghĩ một chút vẫn là lấy hết can đảm.

''Thần thiếp thấy Thái hậu có chút khó nắm bắt''

''Nếu nói bà ấy không chào đón thần thiếp? thì bà ấy tự tay tuyển thần thiếp vào cung, nếu nói bà ấy thích? nhưng lại thường xuyên không vừa mắt thiếp, chuyện mà thiếp không hiểu nhất chính là tại sao bà ấy muốn thiếp tới giúp bà chép Phật kinh''

Biết rõ là viết không tốt, viết rối tinh rối mù lên, rõ ràng là chán ghét mình.

Thái hậu nương nương bà ấy rốt cuộc có nghĩ quẩn hay không, mới có thể rước bực vào người cho bản thân như vậy.

Triệu Nguyên Cấp nhắm mắt trầm mặc thật lâu, lúc mở mắt ra đã đầy vẻ sắc bén.

''Nhàn Nhàn sau này tránh xa Thái hậu ra, nhớ cho kỹ, có thể tránh bao xa thì cứ tránh xa bấy nhiêu''

''Được...''

Diệp Tư Nhàn hơi sợ, nhưng lại không dám nói nhiều.

Triệu Nguyên Cấp phát hiện đôi tay trong lòng bàn tay mình đang run rẩy, hắn ôm người vào trong lòng.

''Nhàn Nhàn, trẫm mệt mỏi quá, tất cả mọi người đều cho rằng vị trí làm chủ thiên hạ này tự do tự tại, nhưng mấy ai biết được bi thương của nơi cao không khỏi rét vì lạnh này, trẫm chỉ có nàng, chỉ có nàng thôi''

Đế vương trầm tĩnh như mãnh thú thương tâm, Diệp Tư Nhàn nhìn mà đau thắt lòng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện