Triệu Nguyên Cấp chậm rãi thả tấu chương trong tay xuống, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Hoàng hậu, âm au cười lạnh.
''Không biết Hoàng hậu đột nhiên nói ra những thứ này, là có dụng ý gì?''
''Thần thiếp...''
Hoàng hậu đột nhiên co quắp.
Hoàng thượng dường như không cảm thấy hứng thú với tin tức của nàng, ngay cả ánh mắt cũng mang vẻ khinh miệt, nàng quỳ trên đất như người trong suốt bị người ta nhìn thấu, lại giống tôm tép nhãi nhép.
''Thần thiếp muốn nói, sau này nhất định toàn tâm toàn ý thuần phục Hoàng thượng, xin Hoàng thượng yên tâm!''
''Ý là trước đây nàng phản bội trẫm?'' Triệu Nguyên Cấp cười mỉa mai.
''Không...không có, thần thiếp...'' Hoàng hậu lúng túng nghiêm mặt ấp úng.
Triệu Nguyên Cấp thì cười lạnh: ''Nàng và Thái hậu đều xuất thân Trần gia, trẫm cũng không định làm gì các người, Hoàng hậu, nàng sợ cái gì?''
Hắn nhẹ nhàng khoát tay.
''Theo trẫm thì nàng vẫn nên đi xem Thái hậu đi''
Hoàng hậu chỉ cảm thấy trong đầu nổ tung, có ý gì, chẳng lẽ Hoàng thượng ngay cả nàng quy hàng cũng không chấp nhận sao?
Chẳng lẽ phu thê tôn trọng nhau trước đây, hiện tại ngay cả làm đồng minh cũng không được?
Hoàng hậu quỳ đi về phía trước mấy bước, muốn nói gì đó, Triệu Nguyên Cấp lại phất phất tay.
''Trẫm còn có tấu chương phải duyệt, nàng cứ quỳ đi''
Hoàng hậu thất vọng, đành phải dập đầu lui ra ngoài, lúc sắp ra đến cửa, chỉ nghe người trên ngự án bỗng nhiên nói.
''Giữ vững bổn phận của nàng, trẫm sẽ không bạc đãi nàng, nếu không...''
Câu kế tiếp Hoàng thượng không nói, nhưng Hoàng hậu vẫn sợ hãi ngây người, nước mắt trong hốc mắt gần như muốn rơi ra, bị nàng dùng hết sức nén lại.
''Dạ, Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp nhất định ghi nhớ''
Vốn cho rằng đánh cược quy hàng Hoàng thượng thì sẽ được đối đãi khác đi, nhưng sự thật lại một trời một vực.
Nàng thậm chí ngay cả một câu khen thưởng cũng không có, có lẽ, Hoàng thượng đã sớm biết Thái hậu và Huệ Vương.
Đúng vậy, hắn là Hoàng đế mà.
Trên đường trở về, rõ ràng mặt trời hừng hực, Hoàng hậu lại cảm thấy sau lưng lạnh từng cơn.
''Nương nương, vậy chúng ta tới xem Thái hậu sao?'' Ngọc Đường thận trọng hỏi.
''Đi!'' nói tới Thái hậu, Hoàng hậu thẳng tắp lưng, trong mắt lộ ra vẻ khinh miệt.
Ninh Thọ Cung.
Thái hậu 'được nghỉ ngơi' vài ngày, nhanh chóng già yếu, gần như chỉ sau một đêm tóc đã bạc trắng.
Lúc Hoàng hậu tới, bà đang ngồi dưới hiên ngơ ngẩn nhìn cửa cung bị cấm.
''Hoàng hậu nương nương, người chậm một chút'' Ngọc Đường dìu Hoàng hậu mở cửa cung ra, tiền hô hậu ủng chậm rãi đi vào.
''Thần thiếp thỉnh an mẫu hậu!''
''Là ngươi?'' Thái hậu híp híp mắt.
''Không phải nói là không có lệnh của Hoàng đế, không cho phép ai tới thăm sao?''
''Thần thiếp đương nhiên là phụng lệnh Hoàng thượng tới đây thăm mẫu hậu, không biết mấy ngày gần đây mẫu hậu nghỉ ngơi, thân thể đã tốt hơn chưa?''
Hoàng hậu hành lễ, tự mình ngồi xuống ghế bên cạnh.
Ánh mắt Thái hậu lạnh lẽo nhìn nhất cử nhất động của nàng, trong mắt càng thêm trào phúng.
''Thì ra là vậy, chỉ là không biết từ khi nào Hoàng hậu có thể diện lớn tới vậy, có thể xin được ân điển của Hoàng thượng''
''Mẫu hậu người nói đùa rồi, thần thiếp làm gì có thể diện, chỉ là Hoàng thượng thấy thần thiếp không chỗ nương tựa cũng coi như đáng thương, thương hại thần thiếp thôi.''
Hoàng hậu chậm rãi ung dung nói mỗi câu mỗi chữ, dường như có ý riêng.
Thái hậu đương nhiên hiểu ý tứ của nàng: ''Ngươi cũng biết rồi?'' bà rất kinh ngạc, làm sao Hoàng hậu biết mình vẫn luôn lừa nàng ta, không chỗ nương tựa có phải ý là nghi ngờ bà luôn không giúp nàng.
''Biết hay không thì quan trọng gì, dù sao đều là sự thật, người nói có đúng không?''
Hoàng hậu nhàn nhạt lấy khăn ra, lau lau mồ hôi trên thái dương.
''Nhưng thần thiếp vẫn phải tạ ơn mẫu hậu, không có người ra những chủ ý ngu ngốc đó, thần thiếp chưa chắc sẽ được như bây giờ''
Nàng cười khổ, miễn là thông minh một chút, cũng có thể suy nghĩ ra phải thuận theo ý Hoàng thượng chứ không phải Thái hậu.
''Dù sao người còn có con của mình mà phải không?''
''Cũng may hiện tại vẫn chưa muộn, mẫu hậu, cuộc sống sau này người bảo trọng đi''
''Lục Vương gia có thể tỉnh lại thì thôi, nếu như vẫn không tỉnh lại, cũng xin người nén bi thương''
Hoàng hậu lung lay đứng dậy, duỗi ống tay áo định rời đi, Thái hậu lại tiến lên kéo lấy tay áo nàng.
''Ngươi có ý gì? Con ta bây giờ ra sao? Thái y nói thế nào?''
''Hừ! Thần thiếp không nhắc tới thì người cũng không nhớ tới hỏi con của người'' Hoàng hậu bỗng hất tay áo ra, bước nhanh ra cửa rời đi.
Thái