Lúc gần tới tết Trung thu, Triệu Nguyên Triệt rốt cuộc cũng tỉnh lại trong Thiên Điện cung Chiêu Dương.
Y mơ màng mở mắt ra, chỉ mơ hồ nhìn thấy một gian phòng xa lạ.
Cổ họng khô khốc khàn giọng, nhiều chỗ trên người kịch liệt đau nhức, y nhíu mày chậm rãi chuyển động thân thể, chỉ cảm thấy hình như trong tay có người.
Quay đầu nhìn lại, lại là Ô Lệ Na.
Khuôn mặt nàng tiều tụy ghé vào một bên giường, mệt mỏi nhắm hai mắt nghỉ ngơi, Triệu Nguyên Triệt kinh ngạc, định đưa tay đánh thức nàng, nhưng cuối cùng lại không đành lòng.
''Người tỉnh rồi?''
Động tĩnh rất nhỏ cũng đánh thức nàng, người mỏi mệt vô cùng mở đôi mắt tràn đầy tơ máu ra, trên mặt phủ đầu sự mừng vỡ.
''Người đã tỉnh rồi? Người rốt cuộc cũng tỉnh rồi!''
Ô Lệ Na bỗng khóc nức nở, vô thức muốn đưa tay lau nước mắt của nàng, nhưng vừa mới nhấc tay, dưới xương sườn lại bị động kịch liệt đau đớn, y kêu lên một tiếng, đau đến sắc mặt trắng bệch.
''Đừng cử động, người đừng cử động, ta đi gọi thái y''
Ô Lệ Na lảo đảo đi ra ngoài, nhanh chóng lôi thái y túc trực trong phòng tới.
''Nhanh vậy? Đây là đâu?'' sắc mặt Triệu Nguyên Triệt trắng bệch.
''Điện hạ, đây là Chiêu Dương Cung của Hoàng thượng, người đã hôn mê rất nhiều ngày.''
Thái y cung kính nhìn nghe hỏi sờ, nhanh chóng kết luận.
''Thương thế của Vương gia đã chuyển biến tốt, tình trạng vết thương trong bụng cũng đang khép lại, kế tiếp còn phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, tốt nhất đừng làm ra hành động gì lớn.
''Biết rồi, ngươi đi xuống đi''
Triệu Nguyên Triệt nghiêm mặt phất tay, thái y không dám trì hoãn, cung kính rời đi.
Còn Ô Lệ Na thì đưa tới một chén trà, dùng thìa đút cho y, lại thuần thục vắt khăn ướt, giúp y lau mặt lau tay.
Mặt Triệu Nguyên Triệt đỏ lên xấu hổ định rút lại, nhưng Ô Lệ Na lại dịu dàng cười.
''Hầu hạ bên cạnh người vẫn luôn là ta, còn có gì mà không quen, đưa đây, tay kia''
Nàng như dỗ hài tử, lông mi dịu dàng buông tay trái xuống, nâng tay phải trong lòng bàn tay tiếp tục lau, lòng bàn tay, mu bàn tay, ngón tay.
Cuối cùng là mặt.
Ô Lệ Na cầm khăn bông ấm áp, ghé vào trước mặt y tỉ mỉ xoa nhẹ lông mày của y, đôi mắt, bên mặt, cằm, động tác của nàng dịu dàng như vậy, khác biệt quá nhiều so với Công chúa dị tộc kiên nghị dũng cảm trước đây.
Hầu kết của Triệu Nguyên Triệt khẽ động, ngoài miệng vẫn không nói gì.
''Những chuyện này ngươi có thể gọi hạ nhân đến hầu hạ, không cần tự mình làm''
''Vương gia không cần phải khách khí, hiện tại ta chính là hạ nhân của người'' Ô Lệ Na nhàn nhạt cười, mặt mày cong cong dáng vẻ rất thỏa mãn.
''Đừng có nói hươu nói vượn!'' Triệu Nguyên Triệt ngắt lời nàng.
''Cô là Công chúa bộ tộc các cô, cô nên trở về nơi mà cô thuộc về đi, bảo vệ đất đai và con dân đời đời của các cô, chứ không phải ở đây làm một cung nữ''
Triệu Nguyên Triệt có chút chỉ tiếc rèn sắt không thanh thép, ngữ khí y nói chuyện dường như mang theo mệnh lệnh.
Nhưng Ô Lệ Na lại cảm thấy ấm lòng, tựa như người bị ủy khuất rõ ràng ngụy trang rất khá, đột nhiên có người quan tâm, liền sẽ trào ra như vỡ đê không nhịn nổi nữa.
''Nhưng Vương gia có ơn cứu mạng đối với ta, Ô Lệ Na không thể không báo!''
''Ta không cần cô hồi báo cái gì cả, trở lại nơi mà cô ra đời đi, đi xây dựng lại quê hương của cô đi''
Triệu Nguyên Triệt dùng cánh tay ngăn động tác của nàng lại, lấy khăn bông từ tay nàng ra, trịnh trọng nhìn nàng.
''Cô không nên ở lại đây''
''Nhưng mà Vương gia, ta đã quyết định rồi!'' Ô Lệ Na quỳ sát bên cạnh giường.
''Hoàng thượng đã chém đầu tên ma quỷ kia, quân đội dưới tay hắn cũng được triều đình thu nạp, tộc nhân bị bắt đi của chúng ta cũng đều trở lại cố hương, bọn họ sẽ kiến thiết thật tốt vùng đất đó, còn ta chỉ là một nữ tử, trở về thì có thể hỗ trợ được gì?''
Ánh mắt Ô Lệ Na tha thiết khẩn cầu.
''Ta chỉ muốn ở lại bên cạnh Vương gia, báo đáp ơn cứu mạng, xin Vương gia cho phép''
Chuyện của nàng dường như không ai quan tâm, nàng mặc y phục dị tộc sẽ không có ai liếc mắt, dù nàng muốn làm cung nữ, muốn chăm sóc Vương gia thì cứ chăm sóc.
Không ai biết Trát