''Hoàng thượng, người vẫn nên qua xem một chút đi''
Triệu Nguyên Cấp vô cùng chán ghét, nhưng Hoàng hậu đến mời hắn không thể không đi, truyền ra ngoài sẽ chỉ làm người ta nói nàng bất hiếu.
''Thôi được! Đi thôi!''
Thật ra nội tâm của hắn vô cùng ghét bỏ.
Lúc sắp đi, Triệu Nguyên Cấp hung hăng trừng Phùng An Hoài.
Tổng quản thái giám thân thể béo tròn tốt bụng lập tức lông tơ dựng đứng khắp người phát lạnh, tay cầm phất trần cũng hơi run rẩy.
'Tiêu rồi, Hoàng thượng về sẽ xử hắn'
...
Ninh Thọ Cung.
Thái hậu nằm lẻ loi trơ trọi trên giường, bên cạnh không có một ai.
Bà muốn uống nước, gọi một hồi mới có một cung nữ tới rót một chén trà cho bà.
''Úi!''
Cung nữ ném nước trà lên cái bàn bên cạnh giường, trong nháy mắt vẩy đầy nước ra bàn.
Sắc mặt Thái hậu xám trắng, khó khăn đứng lên nâng chén trà lên uống như hổ đói, cuối cùng mới giải khát.
Bàn tay khô gầy lấy ra chiếc khăn hơi bẩn, lau lau khóe môi.
Trên gương mặt nhăn nheo gầy gò xám xịt của bà lăn dài nước mắt.
''Trinh Thuyên, Trinh Thuyên, cho đến hôm nay, ta cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là ăn nhờ ở đậu, cái gì gọi là có miệng mà khó trả lời, Trinh Thuyên...sao huynh không mang ta theo cùng''
Cung nữ nghe không rõ trong miệng bà đang thì thầm cái gì, chỉ chán ghét gắt một cái, hùng hổ rời đi.
''Hoàng thượng giá lâm! Hoàng hậu nương nương giá lâm!''
Tiểu thái giám cao giọng thông báo.
Cung nữ kia vừa ra cửa liền đổi sắc mặt, cười nhẹ quỳ xuống thỉnh an.
Kết quả hai vị chủ tử ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nàng, trực tiếp bỏ đi.
Lúc nàng chậm rãi bò dậy, trong lòng đột nhiên sợ hãi, nếu Thái hậu cáo trạng...nàng phải làm sao đây?
Trong nội thất, Thái hậu hung dữ nhìn hai người làm bộ làm tịch trước mặt, cười lạnh.
''Ai gia còn chưa chết, không cần các ngươi ở đây giả mù sa mưa''
''Mẫu hậu, nhi thần nghe nó người bệnh, trong lòng rất lo lắng'' Hoàng hậu dùng sức dụi mắt, khiến vành mắt nhìn đỏ hơn một chút.
Triệu Nguyên Cấp có chút nhìn không hiểu cục diện này.
Hoàng hậu không phải là liều mạng muốn phủi sạch quan hệ với Thái hậu à? Sao lại sốc sức kéo hắn tới Ninh Thọ Cung, nàng ta muốn làm gì?
''Mẫu hậu có chỗ nào khó chịu, thái y nói thế nào?'' Triệu Nguyên Cấp đè nén nội tâm chán ghét.
''Khó chịu chỗ nào? Hoàng đế không tự biết nhìn hay sao?'' ánh mắt Thái hậu nhìn một vòng trong phòng, cuối cùng rơi trên mặt Hoàng đế, đầy vẻ châm chọc.
Triệu Nguyên Cấp liếc nhìn bốn phía, mới phát hiện tất cả đồ trang trí trân quý ở đây đều bị dọn đi, toàn bộ đổi thành hoa cỏ.
Quan trọng nhất là chúng không được ai chăm nom, từng dãy bày trên Đa Bảo Các nửa chết nửa sống.
Còn có màn cửa rách nát không ai đổi, trong chén trà là nước trà pha không chút màu sắc.
Tất cả đều không phải thứ nên xuất hiện trong chỗ ở của một Thái hậu mẫu nghi thiên hạ.
''Đây là xảy ra chuyện gì? Mẫu hậu, đồ đạc trong phòng người đâu?'' Hoàng hậu cũng kinh ngạc.
''A....''
Thái hậu cười nhạt, cảm thấy Hoàng hậu đúng là rất biết diễn tuồng.
''Đều là Nội vụ phủ lấy đi, ngươi đừng nói với ai gia, ngươi quản lý lục cung nhưng lại không biết hành động của Nội vụ phủ''
Loại lời nói này lừa gạt phi tần mới vào cung thì được, muốn lừa gạt Thái hậu thì không có cửa.
Quả nhiên, Triệu Nguyên Cấp cũng nhìn qua: ''Hoàng hậu cũng biết?''
''Thần thiếp không biết! Hoàng thượng, thần thiếp quản lý lục cung việc rất nhiều, thân thể cũng không khỏe như trước, nhất thời không thể phát hiện hành động của hạ nhân, xin Hoàng thượng và Thái hậu tha tội''
Hoàng hậu tái mặt quỳ xuống đất.
Triệu Nguyên Cấp bỗng có chút hiểu ra cục diện của Hoàng hậu, hóa ra là ở đây.
Bắt nạt Thái hậu thê thảm, sau đó vu oan hãm hại cho người khác, chậc chậc, vào cung cũng mười năm rồi nhưng thủ đoạn vẫn không tiến bộ, hắn thực sự không có hứng thú xem tiếp.
''Vậy thì tra cho kỹ càng, cung nhân Nội vụ phủ ỷ thế hiếp người, cũng đến lúc nên quản chặt một chút''
Triệu Nguyên Cấp nói xong, lại hàn huyên vài câu 'xin Thái hậu chú ý thân thể' các thứ, liền sải bước rời đi.
Trước khi đi hắn đặc biệt dùng ánh mắt chứa ý tứ sâu xa nhìn Hoàng hậu.
''Hoàng hậu quản lý lục cung vất vả, nhưng thân thể Thái hậu không tốt, mong Hoàng hậu tốn nhiều tâm tư hơn''
Nói xong hắn sải bước rời đi, không thấy nói chuyện này phải tra thế nào, tra bao lâu, cũng không nói cuối cùng