Tố phi bật cười.
''Lúc đầu ta định quan sát nàng ta vài ngày sẽ nói cho muội biết, đúng lúc muội đến rồi''
''Làm phiền tỷ tỷ'' Diệp Tư Nhàn khẽ vuốt cằm, thực tình cảm kích.
Lại thấy Tố phi thản nhiên cười: ''Cái này có sá gì, chúng ta vốn đã nói rồi không phải sao?''
Diệp Tư Nhàn đưa quân cờ trong tay chậm rãi đặt xuống, lại yên lặng uống chén trà sữa nóng hổi, mới nhàn nhạt mở miệng.
''Cả đời này tỷ tỷ định sẽ sống như vậy sao?''
Chuyện này rất khó mở miệng, nhưng cứ quấn trong lòng nàng, muốn hỏi lại không dám hỏi.
''Có gì không tốt sao?''
Trong mắt Tố phi nhìn chằm chằm bàn cờ, khẽ nhíu mày suy tư một lát mới hạ quân cờ xuống.
Diệp Tư Nhàn không trả lời, tốt hay không tốt, nàng có lập trường gì mà đi đánh giá.
Nàng trầm mặc đu đưa con cờ trong tay, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà thơm.
Lại nghe Tố phi bỗng nhiên mở miệng.
''Không phải là muội sợ ngày nào đó ta sẽ hối hận, quay ngược lại tranh đoạt Hoàng thượng với muội à?''
Diệp Tư Nhàn vẫn không trả lời.
Tố phi cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, âm thầm lắc đầu: ''Nếu quả thật có ngày ta ân hận, ngược lại ta sẽ hối hận không sớm ngày thành thân, gả cho huynh ấy''
''Tỷ còn nghĩ tới người trong lòng tỷ?''
''Nhưng mà...không phải tỷ nói, người ta đã thành thân sinh con, an ổn hạnh phúc sao?''
Thật sự có người sẽ vì tình nhân cũ của mình mà hủy hoại cả một đời của bản thân sao?
'' Thế cho nên, ta chỉ có thể ở trong thâm cung, nhớ tới huynh ấy, trông mong mọi chuyện của huynh ấy đều trôi chảy thuận lợi'' Tố phi quảng quân cờ trong tay xuống, xúc động nhìn về phía trời đông giá rét bên ngoài cửa sổ.
Trong mắt không biết từ lúc nào đã hơi đỏ lên.
''Muội yên tâm, ta nói xem muội như muội muội thì nhất định xem muội như muội muội''
''Ta nói sẽk hông hối hận, nhất định sẽ không hối hận, ta muốn ở trong thâm cung này bồi tiếp Công chúa tiếp tục sống, ta muốn nhìn huynh ấy từng bức thăng chức, sinh con dưỡng cái, ta muốn nhìn huynh ấy trải qua tuổi già trong bình yên, muội yên tâm, ta cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn''
Ánh mắt Tố phi sáng rực, vinh hoa mà nàng nên gánh vác vì gia tộc thì nàng cũng đã gánh.
Được sủng ái thì nàng không được, không được sủng ái là ơn trời ban.
Hiện tại xem ra, ông trời vẫn còn thương nàng, sau khi tan nát cõi lòng, thân thể vẫn thuộc về mình, không bị cướp đi.
''Thật xin lỗi, ta chỉ là....''
Diệp Tư Nhàn không hiểu sao cảm thấy mình có chút lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, sao từ Giang Nam trở về lại không tin ai hết?
''Không sao''
Tố phi chậm rãi cười, trong mắt lại có chút nghiêm túc.
''Muội mọc thêm một cái tâm nhãn cũng tốt, xem ra đi ra ngoài một chuyến quả nhiên không uổng phí''
''Thực tế muội hẳn là đã sớm nên giữ vững tinh thần đối mặt với mọi thứ, không phải cứ trốn dưới cánh chim của Hoàng thượng, lỡ như ngày nào đó Hoàng thượng không để ý tới muội thì sao?''
''Dưới cánh chim của Hoàng thượng á?'' Diệp Tư Nhàn có chút không hiểu.
''Đúng đó'' Tố phi khẽ gật đầu.
Nàng nhẹ nhàng vuốt nếp gấp trên ống tay áo, lại cẩn thận vén tay áo tự mình châm một chén trà thơm, động tác ưu nhã.
''Hoàng hậu, Hứa phi, Hoa phương nghi, còn có ba Quý nhân của Yêu Nguyệt cung, ba Mỹ nhân của Tây Hà Cung, nhiều người như vậy muội thật sự cho rằng không một ai thông minh sao?''
''Vẫn là nói muội cảm thấy ỷ vào thân phận địa vị của muội, các nàng ta không dám bắt nạt muội sao?''
Tố phi dừng lại một lát, rủ mắt tiếp tục nói.
''Là Hoàng thượng giúp muội cản lại từng người, mấy năm nay, cung nữ thái giám trong cung đi nhiều mà đến cũng nhiều, rất nhiều nơi đã trực tiếp thay máu''
''Muội cảm thấy là vì cái gì?''
''Vì...bảo hộ muội?'' Diệp Tư Nhàn chần chờ.
Tố phi gật gật đầu ''Không tệ''
Trở về từ Từ Ninh Cung, Diệp Tư Nhàn suy tư cả một đoạn đường, đến Trữ Tú Cung thậm chí cơm cũng không có tâm trạng ăn.
Hóa ra Hoàng thượng luôn âm thầm che chở nàng, nhưng mà...
''Không đến mức đó, ta cũng chỉ là một phi tần nhỏ nhoi, đáng giá gì khiến Hoàng thượng bỏ công lớn như vậy?''
Diệp Tư Nhàn trăm mối cũng không có cách giải, vừa vui vừa rối bời đợi hơn nửa ngày, rốt cuộc đợi đến đêm lúc Hoàng thượng tới Trữ Tú Cung, nàng cười hì hì ghé vào trước mặt hắn hỏi.
''Hoàng thượng, người thật là vì bảo vệ thiếp sao?''
Triệu Nguyên Cấp tựa trên giường êm, thoải mái duỗi thẳng chân, buông lỏng