Hoa phương nghi thật sự sụp đổ rồi.
Chiêu Duyệt sợ hãi quỳ trên đất khóc lớn: ''Tiểu chủ, nô tỳ biết trong lòng người khổ, nhưng nô tỳ không có cách nào''
''Ta bây giờ hối hận vì đã vào cung, sớm biết vào cung sẽ có kết cục như vậy, ta dù là gả cho một người buôn bán nhỏ cũng sẽ không ở trong cung''
''Ta là tiểu thư khuê các, ta là Đại tiểu thư của Hoa gia, ta không xứng sao? Chiêu Nguyệt, ta không xứng sao?''
Cho dù nàng nói không nên lời, nhưng thực chất bên trong nữ tử bình thường cũng sẽ có khát khao, từng giờ từng khắc đều như có hàng vạn con kiến gặm nuốt lấy xương cốt của nàng.
Toàn thân nàng bắt đầu nóng lên, như nhũn ra, nàng thậm chí nhiều lần mơ thấy đủ loại khuôn mặt của nam nhân.
Có môn khách đã từng gặp trước kia ở ngoài cung, cũng có thị vệ trong cung, nhưng nhiều nhất vẫn là Hoàng thượng, vẫn là phu quân của nàng.
Nàng run rẩy vuốt ve thân thể mình, sau đó hung hăng cuộn mình lại.
''Chiêu Duyệt, ta sợ là...không thủ được''
Ánh mắt nàng sáng rực nhìn về phía Chiêu Duyệt, hung hăng kéo nàng lên giường, sau đó đầy vẻ dữ tợn xé rách xiêm y của nàng.
''Cởi! Cởi ra cho ta!''
''Tiểu thư người sao vậy? Người bị sao vậy?''
Chiêu Duyệt sợ đến toàn thân như nhũn ra, trong tình thế cấp bách bối rối nàng nhấc bình hoa bên cạnh lên, đập mấy cái lên trán Hoa phương nghi.
Theo một tiếng 'bốp' bình hoa vỡ vụn, Hoa phương nghi rốt cuộc an tĩnh lại, hai tay cũng dần buông ra.
Chiêu Duyệt lộn nhào xuống giường, quỳ trên đất nhìn tiểu thư của mình ngất đi, khóc đến không kìm chế được.
''Ông trời ơi, ông muốn ép chết tiểu thư sao?''
...
Trên đời này đại khái là có một loại người, cơm áo không cần lo thì bắt đầu nghĩ tới cái khác, thậm chí loại chuyện đó so với mạng của mình còn quan trọng hơn, không có nó thì không sống được.
Hoa phương nghi có lẽ là một trong số đó.
Dù chuyện lần này, Triệu Nguyên Cấp nể mặt Hoa gia cũng không có trị tội, nhưng Hoa phương nghi vẫn không nhịn được, nàng thậm chí bắt đầu vô tình hay cố ý tiếp xúc với thị vệ trong cung.
Chiêu Duyệt sợ đến hồn phi phách tán khuyên rất nhiều lần, Hoa phương nghi đều cười lạnh.
''Nếu sống cũng bị dày vò, chi bằng suиɠ sướиɠ chết đi!''
Chiêu Duyệt vì bảo toàn tính mạng, cũng chỉ đành lựa chọn ngậm miệng không nói, chỉ coi như không nhìn thấy.
Mùa xuân tháng ba, trăm hoa đua nở.
Bụng Diệp Tư Nhàn bụng to đáng sợ, bất cứ lúc nào cũng có thể sinh.
Là tú nữ đầu tiên trong số tuyển tú năm đó mang thai, bụng của nàng cũng bị người ta nhìn chằm chằm, tất cả mọi người đang mong mỏi kết quả cuối cùng, rốt cuộc là nam hay nữ.
Hôm nay lúc thỉnh an ở cung Tê Phượng, Hoàng hậu nhìn chằm chằm bụng của nàng mỉm cười.
''Bổn cung đã nói muội không cần tới thỉnh an mà, sao muội lại không nghe, nếu làm Hoàng tử bị thương, Hoàng thượng sẽ trách tội''
''Hừ! Có phải Hoàng tử hay không còn chưa biết đâu'' Hứa phi độc ác.
Tố phi vẫn nhẹ nhàng mây trôi nước chảy trước sau như một, nàng mỉm cười nhìn bụng của Diệp Tư Nhàn, trong lòng chỉ mong mẹ con bình an.
Tất cả mọi người trong hậu cung đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, không mấy ai thật lòng mong nàng tốt đẹp.
Diệp Tư Nhàn ưỡn cao bụng chậm rãi đứng dậy.
''Đa tạ Hoàng hậu nương nương, nhưng thái y căn dặn thần thiếp nhất định phải đi nhiều một chút, như vậy mới có lợi cho sinh nở, thần thiếp cũng không thể không nghe''
''Vậy thì tốt, muội cần gì, chỗ bổn cung có muội cứ tới lấy''
Hoàng hậu từ sau khi đoạn tuyệt với Thái hậu, quả nhiên là thông minh hơn nhiều.
Triệu Nguyên Cấp cũng sẽ không cố ý làm khó dễ nàng, thậm chí còn cho nàng thể diện thuộc về Hoàng hậu.
''Tạ nương nương'' Diệp Tư Nhàn thành khẩn.
Sau khi rời khỏi cung Tê Phượng, Diệp Tư Nhàn đến Ngự hoa viên tản bộ như thường.
Mùa xuân tháng ba, Ngự hoa viên trăm hoa đua nở, oanh ca yến hót, vô cùng náo nhiệt, Diệp Tư Nhàn thích thú đi dọc nửa vòng hồ Thái Dịch, cuối cùng lại quay về Trữ Tú Cung.
Có đôi khi Tố phi sẽ bồi tiếp, có đôi khi nàng cũng sẽ hồi cung dẫn theo Công chúa, một đoàn người rất thoải mái.
Vậy mà hôm nay, Diệp Tư Nhàn mới vừa đi được một nửa, đã cảm thấy bên dưới 'ào' muộn tiếng, tôn ra một luồng nhiệt.
Nàng sắp sinh.
''Viên Nguyệt, mau, dìu ta trở về''
Diệp Tư Nhàn nắm