Liên quan tới thân thế của Triệu Nguyên Triệt, Triệu Nguyên Cấp bất kể thế nào cũng không tin.
Nhưng Triệu Nguyên Triệt lại cười cười, như chấp nhận số phận.
''Dù Hoàng huynh có tin hay không, thân thế của đệ chính xác trăm phần trăm, nếu người thật sự không tin, cũng có thể vào cung hỏi Thái hậu''
Y cau mày, ngay cả hai chữ mẫu hậu cũng không muốn gọi.
Triệu Nguyên Cấp ngơ ngẩn, chỉ cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó ầm ầm sụp đổ, rốt cuộc khôi phục không nổi dáng dấp ban đầu.
Hắn biết, Nguyệt Triệt nói có thể là thật.
Nhưng cho dù là thật, y là hài tử của Huệ Vương thúc, y cũng có thể là một Quận vương, vẫn là người thuộc Hoàng thất, bất kể thế nào cũng không cần làm tới mức giáng thành thứ dân.
Huống chi, y vào sinh ra tử vì Đại Cảnh triều, nhiều lần lập đại công.
''Nguyên Triệt đệ nghe đây, bất luận thế nào đệ vẫn là hảo huynh đệ của trẫm, huống hồ chuyện này không ai biết, trước kia không sau này cũng không, người đó cũng đã chết, đệ cần gì phải vướng mắc?'' Triệu Nguyên Cấp khoác hai tay lên vai đệ đệ, sắc mặt nghiêm nghị nhìn y.
Dù là vì mặt mũi của Hoàng thất, chuyện như vậy cũng nên che đậy thật kín, tuyệt đối không được làm ầm ĩ lên.
Huống chi hắn không phải vì tôn nghiêm của Hoàng thất, hắn là thật lòng coi y như huynh đệ.
''Không cần đâu'' ánh mắt Triệu Nguyên Triệt thản nhiên nhìn lại Hoàng huynh.
''Cả đời này của đệ quang minh lỗi lạc, thực sự không chịu đựng được trên người có vết bẩn như vậy, Vương tước với đệ mà nói đã thành gông xiềng nặng nề, Hoàng huynh, huynh sẽ giúp thần đệ tháo bỏ gông xiềng này có phải không?''
Ánh mắt y chân thành tha thiết mà thản nhiên, cho dù trên mặt vẫn còn tái nhợt do trọng thương chưa lành, nhưng lưng y thẳng tắp thân thể như ngọc, đứng như một gốc ngọc thụ lâm phong.
''Nguyên Triệt''
''Hoàng huynh!''
Ánh mắt hai người đối nhau, không chút nhượng bộ.
Trọn vẹn nửa khắc, ai cũng không muốn lùi lại dù chỉ một bước.
''Sau đó thì sao, sau khi giáng thành thứ dân thì sao? Đệ còn muốn đi đâu? Hoặc là nói đệ định làm cái gì?''
Triệu Nguyên Triệt rốt cuộc cười, trong tròng mắt đen nhánh trong suốt đều là nhẹ nhõm.
''Đệ muốn làm người bình thường, làm nông, đánh cá, làm cái gì cũng được, chỉ có đừng ở trong Hoàng thất, vẫn xin Hoàng thượng thành toàn!''
Y lại nhấc áo bào quỳ hai gối xuống đất, dập đầu thỉnh cầu, dường như Hoàng thượng mà không mở miệng đáp ứng y sẽ vĩnh viễn không đứng dậy nữa.
Triệu Nguyên Cấp đứng chắp tay dưới đình, nhìn ánh nắng dần ngả về phía tây, bên mặt Triệu Nguyên Triệt trắng và trong suốt, cộng thêm toàn thân y là áo trắng, giống như lập tức sẽ mọc cánh thành tiên.
Không khí xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có gió thổi qua lá sen vang tiếng xào xạc.
Trong lòng Triệu Nguyên Cấp như dời sông lấp biển, thay đổi nhanh chóng sau đó rốt cuộc đau khổ nhắm mắt lại.
''Vậy còn Thái hậu thì sao?''
Triệu Nguyên Triệt cong môi cười, nhàn nhạt: ''Thái hậu như bây giờ, là rất tốt rồi''
Trong lòng Triệu Nguyên Cấp giật mình, hóa ra Nguyên Triệt biết tất cả mọi chuyện, nhưng y lại chưa bao giờ ỷ vào công lao của mình cầu xin cho Thái hậu, y thật đúng là...
''Đệ yên tâm, về sau ta chắc chắn sẽ đối xử tử tế với Thái hậu''
Giam cầm vẫn phải giam cầm, nhưng có thể giam cầm không lo cơm áo, cho bà sống hết quãng đời còn lại.
''Đa tạ Hoàng thượng!''
Triệu Nguyên Triệt dập đầu thật sâu, sau đó thản nhiên đứng dậy.
...
Sau ngày đó, Triệu Nguyên Cấp không nghe được tin tức của Triệu Nguyên Triệt nữa.
Y giống như đã sớm chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, biến mất không còn tăm hơi khỏi Hà Phong Viên.
Tiết Đoan Ngọ Triệu Nguyên Cấp phái người lại tới tặng đồ, nghĩ cho y nhiều ngân lượng một chút tiễn y một đoạn, lại phát hiện Hà Phong Viên người đã đi, nhà đã trống.
Tất cả vật phẩm còn nguyên tại chỗ, nhiều vật phẩm quý giá như vậy, y đều không mang đi.
Đám tiểu thái giám xuất cung đem đồ nguyên hình nguyên dạng trả lại, Triệu Nguyên Cấp sửng sốt một hồi, rốt cuộc phất phất tay.
''Thôi, cứ vậy đi!''
Nói tạm biệt thì phải làm sao đây, nếu Nguyên Triệt là người tham phú quý, y căn bản sẽ không công khai thân thế của mình, càng sẽ không ngay cả Vương tước cũng không cần, nhất định phải trốn nhà đi.
Nhưng người như y vốn dĩ đáng có được mọi điều tốt nhất trên đời.
Tiết Đoan Ngọ trong cung tổ chức cung yến, các Hậu phi dường như phát hiện tâm tình Hoàng thượng khó chịu, trong bữa tiệc cũng không dám nói cười.
Nhưng sênh ca diệu múa bên dưới, bầu không khí yến hội