Nhưng rất nhanh, Triệu Nguyên Cấp khôi phục lại bình tĩnh.
''Thôi, tùy bọn họ thôi''
Thông là thì tốt, nhưng Nguyên Triệt coi như xong rồi, y không phải công cụ mà là đệ đệ của mình.
Triệu Nguyên Cấp đứng chắp tay dưới cửa hiên, chắp tay nhìn bầu trời nắng xanh thẳm phương xa, mặt trời như viên minh châu sáng nhất, tản ra ánh sáng ấm áp chiếu lên toàn bộ đại địa.
Hắn là người phàm, không mong có thể giống như mặt trời đưa đến sự ấm áp cho tất cả mọi người, ít nhất cũng phải bảo vệ thật tốt người bên cạnh, thậm chí là con dân và giang sơn của hắn.
Dùng bữa trưa xong, tiểu Công chúa Cảnh Chiêu ngủ trưa.
Triệu Nguyên Cấp cũng mỏi mệt nằm trên giường híp mắt, Diệp Tư Nhàn thủ pháp ôn nhu giúp hắn xoa bóp huyệt thái dương.
''Nhàn Nhàn'' hầu kết Triệu Nguyên Cấp khẽ nhúc nhích.
''Xem ra Lục đệ thật không chút luyến tiếc, là trẫm ủy khuất đệ ấy''
''Sau này sẽ tốt, chỉ mong ngài ấy có thể sống thật tốt với người mà mình yêu'' Diệp Tư Nhàn nhu thuận rúc vào bên cạnh hắn.
''Sau này thần thiếp cũng bồi tiếp Hoàng thượng sống thật tốt''
Triệu Nguyên Cấp híp mắt nhìn tròng mắt của nàng.
Trước kia, đôi mắt nàng vẫn sáng long lanh, tràn ngập hào quang, nàng sẽ kiêu ngạo đứng trên bậc thang nói, mẹ của thiếp từng nói nữ hài tử không thể chịu ủy khuất.
Nàng sẽ còn cưỡi ngựa, bắn ná cao su, thường xuyên muốn chạy ra ngoài cung chơi, cảm thấy hậu cung là cái lồng giam.
Nàng trước kia tựa như một chùm ánh nắng hoạt bát tươi mát, chiếu rọi vào nơi hoàng cung đè nén nghiêm nghị tử khí, nàng càng giống một làn nước trong vắt, nhẹ nhàng lướt qua suối, cọ rửa đi nội tâm dơ bẩn của hắn.
Nhưng bây giờ nàng nói, sau này thần thiếp sẽ bồi người sống thật tốt trong cung.
Lòng Triệu Nguyên Cấp bỗng như bị nghẹn lại khó chịu, hắn duỗi cánh tay to lớn ra nâng khuôn mặt nhỏ chừng bàn tay của nàng lên.
''Được!''
Hai người rúc vào nhau nghỉ trưa, buổi chiều, Triệu Nguyên Cấp lại bắt đầu bận rộn.
Diệp Tư Nhàn nhìn các đại thần ra ra vào vào Ngự thư phòng, nhìn bọn hắn lúc đi vào thì vẻ mặt nghiêm nghị, lúc đi ra vẻ mặt càng nghiêm trọng hơn.
Nghe trong Ngự thư phòng thỉnh thoảng gọi trà, thỉnh thoảng có thái giám bị mắng mặt mày xám xịt đi ra.
Diệp Tư Nhàn ngước mặt: ''Chẳng lẽ trong triều lại có đại sự gì?''
Mấy ngày sau, Diệp Tư Nhàn luôn để ý nghe ngóng, nhưng Triệu Nguyên Cấp giấu quá kín.
Mặc cho nàng hỏi thế nào cũng không chịu đưa bầu không khí ủ dột của triều đình tới hậu cung.
Mãi đến qua tháng hai, ngày mười lăm tháng ba, đêm trước sinh nhật Cảnh Châu.
Triệu Nguyên Cấp đưa vào tay Diệp Tư Nhàn một bộ vòng tay bảo thạch tím mà hắn tự tay chuẩn bị cho nữ nhi, sau đó trịnh trọng nhìn nàng.
''Trẫm phải đi đánh trận, ngự giá thân chinh''
Tâm thái đóng băng một tháng cuối cùng sụp đổ, Diệp Tư Nhàn run rẩy mấy lần rốt cuộc mở miệng.
''Sao...đột nhiên lại như vậy?''
Vẻ mặt Triệu Nguyên Cấp càng nghiêm trọng hơn.
''Là chút tàn dư ở tây bắc, lúc trước Huệ Vương chỉ dẫn theo một bộ phận trong số binh lính trong tay đến Kinh thành, số còn lại bị ông ta giấu đi''
''Bây giờ rốt cuộc cũng rời núi, bọn hắn được một tên con riêng của Huệ Vương dẫn dắt, cấu kết bộ lạc ở biên thùy muốn làm phản''
''Mưu phản...'' mặt Diệp Tư Nhàn không còn chút máu.
Nàng biết, nếu không phải chuyện đã nghiêm trọng tới một mức độ nhất định Hoàng thượng sẽ không ngự giá thân chinh.
Nhưng bất kể là thế nào, nàng vẫn muốn hỏi tại sao.
''Không đi không được sao?''
''Địa thế tây bắc hiểm trở, khí hậu giá lạnh, binh tướng