1.
Sau khi xuyên thành mèo con tám năm, cuối cùng tôi cũng khôi phục cơ thể con người. Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, tôi vừa quay đầu đã nhìn thấy một bóng đen quen thuộc.
Vóc dáng thiếu niên cực cao, tựa nửa người vào cửa, chiếc áo T-shirt rộng rãi phác họa thân hình cao gầy mạnh mẽ của anh ấy.
Ánh mắt anh ấy thờ ơ, đang liếc lên liếc xuống mà quan sát tôi.
Tôi có hơi ngớ ra trong giây lát, mắt nhìn anh ấy, sau đó lại cúi đầu nhìn xuống ngón tay xa lạ của chính mình.
Meo meo nó chứ, thật sự cho tôi biến thành người rồi.
Tám năm trước, tôi đã xuyên vào cuốn truyện ngược cũ rích này.
Theo như định luật xuyên sách, xác suất nhỏ là tôi sẽ xuyên thành nữ chính, còn xác suất lớn là sẽ xuyên thành nữ phụ ác độc.
Vậy mà không ngờ, meo nhà nó chứ…
Tôi còn không phải là người.
Ban đầu tôi cực kỳ bi thương, nhưng bi thương bi thương rồi lại phát hiện… Làm mèo cũng không hẳn là quá tệ.
Ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn. Lười hoạt động thì nằm phơi nắng, hứng thú lên rồi thì đi nghịch cá, quan trọng là còn có thể nhìn thấy cảnh ngược đầy máu chó của nam nữ chính.
Khà khà khà, chết tôi mất.
Nhưng mà rất nhanh, vở kịch ngược luyến đã chuyển sang chiến trường mới. Đầu tiên là nữ chính ra nước ngoài, sau đó là nam chính ngay lập tức theo sau, niềm vui đùng một cái đã biến mất. Thế là tôi liền bị nam phụ nhặt về, để anh ấy nhìn vật nhớ người.
Chuyện này vốn dĩ chẳng là gì cả, vì tôi chỉ là một con mèo, tôi không có lương tâm. Tôi không nhận chủ, ai ở với tôi cũng được. Nhưng chàng thiếu niên nham hiểm này thật sự là quá nghèo, đừng nói là cái ổ mèo be bé, mà đến cả cái hộp carton anh ấy cũng không mua nổi cho bổn meo meo.
Thế là bổn meo meo không những phải ăn chung uống chung với anh ấy, mà đến cả ổ để ngủ cũng phải xài chung với anh ấy.
Quả nhiên tình yêu không vật chất chỉ là hạt cát, thổi một cái là bay mà thôi. Chẳng trách anh ấy không theo đuổi được nữ chính.
Não tôi xẹt qua rất nhiều suy nghĩ. Ánh mắt tôi hơi giương lên, vừa lúc mắt chạm mắt với anh ấy.
Chàng thiếu niên đứng thẳng người, ung dung thoải mái quan sát từng cử chỉ hành động của tôi.
Dưới ánh mắt vô cùng áp bức của anh ấy, tôi nắm chặt chiếc chăn trên người… âm thầm rúc đầu vào trong chăn.
Ở bên cạnh Kỷ Ngôn Thanh ba năm, tôi đã quá hiểu tính nết của người này rồi. Lạnh lùng kiêu ngạo, trầm mặc ít nói, tuyệt đối không bao giờ để lộ ra mặt yếu đuối trước người khác.
Bao gồm cả nữ chính.
Tôi hận rằng não mình trưởng thành, biết được quá nhiều việc. Thời điểm hiện tại này, nói cái gì cũng đều là sai thôi.
Tôi lại co người ở trong chăn, yêu thương mà ôm lấy tôi - người thông minh, đáng yêu, tinh nhanh, dũng cảm, lương thiện và bạo dạn.
“Mèo ngốc.” Giọng nói lạnh nhạt, đi kèm theo đó là tiếng bước chân ngày một gần.
Meo meo nhà nó, lại gọi tôi như vậy.
Trong thời gian ba năm, tôi đã kháng nghị vô số lần nhưng vẫn không sửa được cái xưng hô này. Có phải bổn meo meo không thịnh nộ thì mi coi bổn meo meo là đồ ngốc không.
Tôi vén chăn ra, bất mãn ngẩng đầu, muốn lí luận với anh ấy một phen, lại vừa hay chạm vào cơ thể đang cúi thấp của anh ấy.
Cổ áo hơi rộng, lộ ra một mảng da thịt trắng lạnh. Ngón tay với những ngón tay thon dài vươn về phía tôi.
Gần như là phản xạ có điều kiện, tôi duỗi móng vuốt của mình ra, vươn thẳng lên, mở rộng vòng tay của mình…
Nếu tôi vẫn là mèo, chắc chắn tôi vẫn sẽ kéo dài ngữ điệu “meo” của mình để làm nũng, sau đó đợi anh ấy ôm tôi vào lòng và vuốt lông cho tôi.
Không thể không nói, thật sự cực kỳ dễ chịu…
Thế nhưng hiện tại tôi lại là người… Tôi chỉ có thể nhìn tay anh ấy vô cùng chuẩn xác mà lướt qua đầu của tôi, lấy đi chiếc chăn ở phía sau người tôi.
Dùng sức lắc mạnh.
Gió mang theo hơi lạnh.
Tôi không nhịn được mà hắt xì.
“Đứng dậy.” Anh ấy bình tĩnh đến bất ngờ, đến nỗi giọng điệu khi nói chuyện cũng giống y hệt như ngày thường.
“A?” Tôi dụi dụi mũi, nhất thời không phản ứng lại được.
“Sao vậy, không phải biến thành người rồi?” Ấn đường anh ấy nhăn lại, nhìn lên nhìn xuống đánh giá tôi, “Nghe không hiểu tiếng người à?”
Tôi chớp chớp mắt, chuyện này có hơi khác so với những gì tôi tưởng tượng.
“Vẫn không cử động?” Vẻ mặt anh ấy dần hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Ồ ồ.” Cuối cùng cũng sực tỉnh, tôi nhanh chóng xuống giường rồi đứng thẳng dậy.
Khóe miệng cong nở ra một nụ cười nịnh bợ.
Bổn meo meo chẳng có ưu điểm gì, chỉ là rất biết điều, nếu không trong ba năm nay không biết đã bị anh ấy ném ra thùng rác bao nhiêu lần rồi.
Anh ấy vứt chiếc chăn lên giường một cách linh hoạt, xoay người lại, ngữ khí nghe không vừa tai cho lắm: “Ai cho cô mặc quần áo của tôi.”
Tôi cúi đầu nhìn chiếc áo T-shirt màu trắng rộng lớn trên người, sau đó lại ngẩng đầu lên thì liền mắt chạm mắt với anh ấy.
Anh ấy cụp mắt, mang theo một sự bất mãn rõ ràng.
Tim tôi lộp bộp một hồi, thật là thất sách rồi.
Cái tên Kỷ Ngôn Thanh này hãm cạnh cạch, anh ấy ghét nhất là người khác động chạm vào đồ của mình.
Nhưng đây đâu phải là tôi muốn mặc đâu.
Vừa biến thành người, chiếc áo này đã bay đến mà bọc lên người tôi rồi.
Tôi chỉ về phía tủ quần áo, bất lực nói: “Nhưng chỗ này chỉ có quần áo của anh thôi.”
Chiếc áo T-shirt màu trắng rất dài, che phủ hết hơn nửa người của tôi rồi. chỉ có hai đôi chân ở bên ngoài là đang lắc lư thôi. May mà phòng ngủ bật lò sưởi, cho nên không quá lạnh,
Anh ấy mím môi: “Vậy cũng không được.”
Nhìn đi, đúng là không hiểu lý lẽ.
“Bất kể cô là người hay là mèo.” Ánh mắt của anh ấy lướt qua hai chân của tôi mà không để lại chút dấu vết.
Tôi đã sớm đoán được câu trả lời của anh ấy.
Anh â là một người từ nhỏ đã ôm theo đau khổ mà sống trong hố sâu, tôi cũng chẳng yêu cầu anh ấy phải thấu tình đạt lý quá làm gì.
Tôi có hơi ảo não mà túm chặt góc áo, “Ồ, muốn tôi cởi ra sao?”
Tôi kéo chiếc áo lên trên vài tấc, chớp chớp đôi mắt đợi anh ấy nói chuyện.
Tuy rằng hiện tại mặt anh ấy vô cùng lạnh lẽo, nhưng mà tôi biết rằng…
Anh ấy sẽ không làm thế đâu.
2.
Khi ông cụ đưa khoai lang nướng cho tôi, tôi đột nhiên cảm thấy cái tên Kỷ Ngôn Thanh thật ra cũng khá là tốt.
Tôi cầm củ khoai nướng nóng bỏng trong tay và thổi thổi.
Bước chân của anh ấy rất dài, đi đến trước mặt tôi, tay xách túi lớn túi nhỏ.
Ánh sáng đèn đường mờ ảo, khiến cho hình dáng của anh trở nên ôn hòa và mơ hồ.
Không hiểu sao mà một từ bỗng nảy lên trong não.
Tôi chạy bước nhỏ theo anh ấy, cong môi ngước mắt nhìn anh ấy và nói:
“Kỷ Ngôn Thanh, anh là…”
“Thiên sứ” hai chữ này còn chưa kịp thốt ra, anh ấy đã lạnh lùng ngắt lời: “Hai ngàn hai trăm hai mươi mốt tệ, lãi suất cố định hàng tháng là 5%. Trước khi cô trả tiền, mỗi tháng lãi sẽ tăng thêm một trăm mười một phẩy không năm tệ.”
Meo meo meo?
Cái sự việc xảy ra bất thình lình này khiến cho não tôi còn chưa load kịp.
Tôi duỗi tay túm lấy góc áo hơi lạnh của anh ấy, có hơi hoang mang mà hỏi: “Nhiều… Nhiều như vậy sao?”
“Cô nói xem?” Anh ấy tỉnh bơ mà ước chừng túi đồ mình xách trong tay.
Đáp án không nói cũng tự hiểu.
Hơn 2000 tệ, đối với Kỷ Ngôn Thanh của mấy năm trước thì là một khoản không hề nhỏ. Thời điểm đó bổn meo meo và anh ấy sống trong một tiểu khu tồi tàn, mỗi ngày đều bị giục nộp tiền điện tiền nước.
Nhưng mà…
Ánh mắt tôi rơi vào chiếc đồng hồ đeo tay của anh ấy, đồng hồ điện tử màu đen, tôn lên xương ngón tay thon dài trắng lạnh của anh ấy.
Tôi nhớ cái này cũng phải gần mấy ngàn đó.
Kỷ Ngôn Thanh của hiện tại nhờ vào phát triển trò chơi mà kiếm được không ít tiền, nuôi tôi đáng lẽ cũng không thành vấn đề chứ.
Tôi chớp chớp mắt, kéo vạt áo của anh ấy lắc lắc nhẹ: “Nhưng mà, tôi là bé mèo nhỏ của anh mà.”
Đuôi mắt anh ấy hơi rũ xuống, nhìn dọc từ tay tôi lên phía trên. Sau cùng, ánh mắt bình tĩnh rơi vào của khoai lang nướng bị cắn một nửa trong tay phải của tôi.
“Sáu tệ rưỡi, cùng nhau ghi nhớ.” Giọng nói của anh ấy vừa lãnh đạm vừa lạnh lùng.
Tôi ở phía sau làm tư thế đấm đá loạn xạ một hồi, sau đó đem khuôn mặt như đưa đám mà đi theo anh ấy.
Quả nhiên loài người đúng là đáng ghét mà.
3.
Đến buổi tối, việc đi ngủ đã trở thành một vấn đề.
Tuy rằng hiện tại Kỷ Ngôn Thanh có tiền rồi, nhưng mà nhà mới của anh ấy vẫn chỉ có một phòng ngủ.
“Tôi muốn ngủ giường.” Tôi không hề che đậy suy nghĩ của mình, ôm chiếc gối mà tha thiết nhìn về phía anh ấy.
“Làm cho rõ ràng, đây là nhà của tôi.” Anh ấy khoanh tay, tựa vào cửa phòng, sắc mặt trầm xuống.
“Đây cũng là nhà tôi mà.”
“Hơn nữa trước kia tôi vẫn luôn ngủ giường đó.”
Anh ấy không đáp lại lời tôi, chỉ là ánh mắt vẫn luôn nhìn xung quanh tìm tòi gì đó. Cuối cùng, ánh mắt anh ấy dừng lại tại chiếc ghế sofa cũ rích.
Sau đó anh ấy lại nhìn sang tôi, nhướn nhướn mày, ý tứ là biết điều chút, qua đó ngủ đi.
Ghế sofa này được chuyển từ nhà cũ đến, cứng nhắc khó chịu, bình thường tôi chẳng thích nằm trên đó chút nào cả.
Hơn nữa, tại phòng khách lại chẳng có hơi ấm.
“Vậy ban đêm tôi lạnh nên tỉnh dậy thì làm sao?”
“Trong tủ có chăn, cứ tự nhiên dùng.” Nói xong câu này, anh ấy liền đi về phía phòng ngủ.
Tôi cũng đi theo sau anh ấy.
“Tôi sẽ đá rơi chăn đó.”
“Tôi nghĩ chúng ta có thể giống như trước kia.”
“Chiếc giường này khá lớn, chắc chắn là có thể ngủ hai người mà.”
“Hơn nữa hiện tại tôi là con gái, không chiếm nhiều diện tích giường đâu.”
Anh ấy dừng bước, quay người, nói với tôi: “Cô cũng biết mình là con gái?”
Tôi nghiêm túc gật gật đầu.
Mắt hạnh, mặt tròn, da dẻ trắng nõn, tôi vừa nhìn từ trong gương xong.
Cũng là một cô gái rất đẹp.
Đôi co một lát, anh ấy thở dài một hơi rồi tiếp tục giải thích: “Tôi là nam.”
“Nam nữ khác biệt, hiểu không?”
Tôi nghĩ nghĩ, nếu anh đã không bằng lòng cùng ngủ trên giường với bổn meo meo, vậy thì: “Vậy anh ngủ sofa đi.”
Kỷ Ngôn Thanh: “...”
Sau đó, trong phòng ngủ.
Kỷ Ngôn Thanh trải một tấm đệm dưới đất.
Đương nhiên, người nằm là anh ấy.
4.
Mặc quần áo chính là chuyện phiền não số một sau khi bổn meo meo biến thành người.
Bên trong một lớp bên ngoài một lớp, một lớp rồi lại một lớp, khiến người khác có cảm giác ràng buộc rất khó chịu.
Hơn nữa, chiếc áo lót mà Kỷ Ngôn Thanh mua cho tôi không thích hợp.
Ngày đó, anh ấy kéo tôi đến trước tiệm, chần chừ rõ lâu mới đi vào, lấy mấy chiếc cho tôi ướm thử qua một chút, sau đó liền bảo nhân viên gói lại luôn.
Từ khi vào tiệm tới lúc ra khỏi tiệm, trước sau không về vượt quá năm phút.
Bổn meo meo không hiểu, anh ấy đang gấp gáp gì chứ.
Chạng vạng tà dương ngập trời, anh ấy đưa tôi đi làm chứng minh nhân dân.
Sau khi làm xong và về nhà, cứ cách một lúc là tôi lại vươn tay ra sau lưng, sờ sờ chiếc áo lót của mình.
Cuối cùng anh ấy cũng không nhìn được nữa, thế là duỗi tay cầm lấy cổ tay của tôi. “Cô làm gì vậy?”
Tôi bức bách nói: “Kỷ Ngôn Thanh, bên trong rất chặt.”
Vấn đề này bổn meo meo đã nói mấy lần rồi, sao mà vẫn không để tâm.
Nhìn khuôn mặt tràn ngập vẻ không vui của tôi, cuối cùng ngữ khí của anh ấy cũng hòa hoãn lại: “Biết rồi.”
“Tôi đã hẹn bạn, lát nữa cô ấy sẽ cùng cô đi mua cái mới.”
“Con gái?”
“Ừm.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy bằng ánh mắt nghi hoặc.
Trừ nữ chính ra, anh ấy còn quen biết cô gái khác sao?