15.
Cảm xúc trong mắt cuồn cuộn, sự đè nén và thống khổ gần như theo đáy mắt mà lan ra ngoài.
Rõ ràng luôn là một người lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, lại trông vô cùng yếu đuối trong thời khắc này.
Gió lạnh rít gào, tóc mái trước trán của anh ấy bị gió thổi loạn.
Nhìn bộ dạng gần như tan vỡ của anh ấy, đáy lòng đôi đột nhiên tuôn ra những cảm xúc không thể giải thích được.
Ánh mắt đối diện với nhau rất lâu.
Cuối cùng tôi cử động ngón tay, trượt vào kẽ tay anh ấy, để mười ngón tay đan vào nhau.
Nắm tay như vậy đem cho người khác cảm giác thuộc về nhau một cách mạnh mẽ. Tôi hy vọng động tác đơn giản như vậy có thể vỗ về được cảm xúc của anh ấy lúc này.
16.
Hai người họ vẫn không nói chuyện với nhau, bởi vì Kỷ Ngôn Thanh không đồng ý. Nói đúng hơn là, anh ấy đang trốn tránh.
Tôi đó sau khi về nhà, Kỷ Ngôn Thanh ở trong phòng vệ sinh rất lâu. Anh ấy không bật đèn, tôi sợ anh ấy xảy ra chuyện nên vào tìm.
Vừa mở cửa ra, cổ tay tôi đã bị nắm chặt, một cánh tay ôm chặt lấy eo tôi. Sau đó vai tôi nặng trĩu, hơi thở ấm nóng phả vào da thịt của tôi.
“Kỷ, Kỷ Ngôn Thanh?” Nhìn đầu của anh ấy đang vùi lên cổ tôi, thoáng chốc tooi không biết nên làm thế nào.
Anh ấy khàn giọng đáp “ừm” một tiếng.
Trong lòng tôi đã hiểu rồi.
Trong màn đêm tĩnh lặng, chúng tôi không nói gì nữa.
Anh ấy ôm tôi rất lâu, mang theo sự ỷ lại và sự dịu dàng khó phát hiện. Thẳng đến khi những làn sóng cảm xúc cuồn cuộn kia đã bình yên lại, anh ấy mới buông tôi ra.
Sau đó mấy ngày liền, anh ấy đều đóng cửa không chịu gặp ai, tôi không hiểu nổi anh ấy đang nghĩ gì.
Anh ấy lại mất ngủ vào đêm, đứng bên cửa sổ nhìn về phương xa nữa rồi.
Bổn meo meo cũng bị anh ấy kéo theo.
Tôi cố chống cái mí mắt đang buồn ngủ, cùng anh ấy ngắm nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ.
Dưới ánh sáng tăm tối, gò má anh ấy nhìn có chút cô đơn, đầu hơi cúi xuống, tóc mái đen xõa trước trán, không nhìn rõ được biểu cảm khuôn mặt.
“Kỷ Ngôn Thanh, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?” Tôi nói toạc móng heo. “Nếu thích cô ấy, anh hãy nắm chắc cơ hội này đi. Nếu không sau này không còn cơ hội nữa rồi.”
Sau này cô ấy sẽ thân mật ngọt ngào với nam chính đó.
“Không có.” Anh ấy phun ra hai chữ ngắn gọn.
“Không có cái gì?”
“Không có thích cô ấy.” Câu nói của anh ấy chậm rãi mà rõ ràng, nhưng mà tôi thấy chẳng đáng tin chút nào.
Cái tên nghĩ một đằng nói một nẻo này.
Những hoài niệm đêm khuya, vành mắt đỏ khi gặp lại, một tình cảm đầy sự khắc chế. Nếu không phải tình yêu, vậy là gì chứ?
Màn đêm nặng trĩu, ánh trăng như nước.
Rất lâu, anh ấy mới nhẹ nhàng mở miệng: “Tôi chỉ không chấp nhận được chuyện năm đó cô ấy không từ mà biệt thôi.”
“Cô ấy từng nói tôi không có người nhà, cô ấy sẽ là người thân duy nhất của tôi.”
“Nhưng cô ấy lại không nói một tiếng mà đã đi rồi.”
Mí mắt của bổn meo meo đã oánh nhau từ nãy giờ, mấy câu tự nói tự kể của anh ấy lọt vào tai tôi đều bị đứt quãng, thế nên tôi cứ nghĩ anh ấy đang nói về những nhớ nhung của mình dành cho ánh trăng sáng.
Tôi nỗ lực chống lại cơn buồn ngủ, nhẹ nhàng lên tiếng nói: “Kỷ Ngôn Thanh, hay là, anh cũng đổi người khác để thích đi.”
Chị Nhã Nhã bị mắc kẹt bởi nam chính, Kỷ Ngôn Thanh bị mắc kẹt bởi nữ chính. Bổn meo meo không hiểu, sao mà mỗi một người đều phải treo mình trên người nam nữ chính vậy chứ.
Tôi ngáp một cái, chậm rì rì mà nói: “Hay là, anh thích bổn meo meo đi.”
“Bổn meo meo khá là tốt đấy.” Tôi lại ngáp một cái, mơ hồ nói: “Anh có thể yên tâm mà thích à nha.”
Cuối cùng rốt cuộc Kỷ Ngôn Thanh có đáp lại tôi không, tôi đã quên mất. Bởi vì lúc đó tôi đã nằm trên bên cửa sổ, ngủ quên mất rồi.
17.
Việc hai người giằng co phải đến khi nam chính về nước mới có chút thay đổi. Nhưng thật ra ngày nam chính về nước, bổn meo meo không hề biết, bởi vì khi đó bổn meo meo đang đi dạo phố với chị Nhã Nhã.
Chị ấy nói buổi tối có bữa tiệc liên hoan, hỏi bổn meo meo có muốn đi cùng chị ấy không. Trùng hợp là hôm đó Kỷ Ngôn Thanh có việc, một mình ở nhà thì khá là nhàm chán. Vì thế bổn meo meo đã đi cùng chị.
Khi vừa đẩy cửa ra, tất cả người trong phòng đều nhìn về phía hai chúng tôi. Tôi liền nhìn thấy trong nhóm người, có một khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn với tôi.
Nam9 Yến Bạch, nữ9 Nhan Duyệt, Nam8 Kỷ Ngôn Thanh, Nam7 Tạ Thanh Phong. Lại thêm chị Nhã Nhã ở bên cạnh tôi nữa, thế là các nhân vật chủ chốt trong nguyên tác đều đã tụ hội.
Bổn meo meo ngớ người.
“Lớp trưởng, đến đây ngồi nào, bạn học tụ họp, sao cậu còn mang theo cả một em gái xinh đẹp vậy.” Một nam sinh cười cười chào hỏi.
Cố Nhã vén tóc, mỉm cười: “Cho phép các cậu mang bạn gái, vậy mà không cho phép tôi mang theo một người em gái à.” Lời là nói với nam sinh kia, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ hướng đến nam chính Yến Bạch.
“Gọi món chưa?”
“Đang gọi, cậu xem xem cậu muốn ăn gì.” Nam sinh đưa menu cho Cố Nhã.
Cố Nhã nhận lấy rồi buông tay tôi ra, thẳng thắn bước về đến vị trí bên cạnh Yến Bạch.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Tạ Thanh Phong ở bên cạnh đã gọi tôi: “Miêu Miêu, cô có thể ngồi bên cạnh tôi.” Anh ta nói xong liền kéo ghế ra.
“Ồ ồ, được được.” Tôi vừa ngồi xuống, nam sinh ở bên cạnh đã huých huých vai anh ta, trêu chọc hỏi: “Quen à?”
“Ừm.” Tai Tạ Ngôn Thanh kiểu hiểu vì sao mà hơi ửng đỏ.
“Tiến triển thế nào rồi?”
“Cút, đừng quậy.”
Tạ Thanh Phong lấy dụng cụ ăn, dùng nước nóng tráng qua một lần rồi mới đưa cho tôi.
Tôi hiếu kỳ quan sát chỗ ngồi của mấy người kia.
Cố Nhã và Yến Bạch ngồi cạnh nhau, Kỷ Ngôn Thanh và Nhan Duyệt ngồi cạnh nhau, rõ ràng là bốn người đều có tâm tư riêng.
Cố Nhã hơi đỏ mắt, nhưng vẫn mỉm cười nói chuyện với Yến Bạch. Yến Bạch không để ý, ánh mắt anh ta đang hướng về phía Nhan Duyệt.
Nhan Duyệt thì đang cười mà nói
chuyện với Kỷ Ngôn Thanh, Kỷ Ngôn Thanh không hề để ý. Ánh mắt anh ấy đang hướng về…
Bổn meo meo!
Tôi lấy làm lạ, dường như từ khi bước vào cửa đến giờ, Kỷ Ngôn Thanh vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi.
Tôi chớp chớp mắt, dùng khẩu hình miệng hỏi anh ấy: “Sao vậy?”
Anh ấy không đáp, ánh mắt chuyển sang người Tạ Thanh Phong ở bên cạnh tôi.
“Có món cá hấp, cô muốn ăn không?” Tạ Thanh Phong sáp lại gần mà hỏi tôi.
Tôi nghiêng đầu, vừa hay đối diện với ánh mắt trong vắt của anh ta.
“Có ngon không?” Tôi hỏi.
“Có thể thử chút.” Nói xong, anh ấy liền ngẩng đầu bảo, “Lớp trưởng, lấy một đ ĩa cá hấp nha! Miêu Miêu muốn ăn.”
“Là Miêu Miêu muốn ăn hay là cậu muốn ăn?” Cố Nhã không mặn không nhạt nhìn anh ta một cái.
“Đương nhiên là Miêu Miêu rồi! Đừng cứ hoài nghi tôi, có được không vậy!” Anh ta vừa nói xong, mấy nam sinh trong phòng liền ám muội mà đùa giỡn: “Cái tên nhóc Tạ Thanh Phong này, mở mang đầu óc rồi đó nha!”
Kỷ Ngôn Thanh nhíu lại một cách khó phát hiện.
“Nhan Duyệt cũng thích ăn.” Yến Bạch đột nhiên mở miệng.
Trong phòng lại vang lên tiếng đùa bỡn.
Nhan Duyệt khựng người, mắt đỏ lên, nhận lấy menu, giống như giận hờn mà gạch bỏ món cá hấp đi. Cô ấy nói: “Tôi nhớ A Ngôn không thích ăn những món quá tanh.”
Bầu không khí trong phòng trở nên vi diệu.
Kỷ Ngôn Thanh nhận lấy menu, nhìn tôi một cái, sau đó thêm lại món đó vào. “Đều là chuyện của trước kia, không cần thiết phải nhớ đến hiện tại.”
Lời này của anh ấy quá trực tiếp, khiến cho vành mắt của Nhan Duyệt lại càng đỏ thêm.
Bữa ăn này, bọn họ ăn mà trong lòng ngổn ngang, tâm sự trùng trùng, còn bổn meo meo thi cực kỳ hứng thú say mê với mỹ vị.
Ánh mắt nam chính vừa ẩn nhẫn vừa thâm tình, muốn dỗ dành nữ chính nhưng lại băn khoăn không biết nên bắt đầu thế nào.
Tình tiết máu chó của motip bá tổng truy thê đã ở trước mặt tôi.
Quá ngon!
Khi ăn được một nửa, tôi ra ngoài để đi vệ sinh, Tạ Thanh Phong đi theo tôi.
“Con gái đi một mình không an toàn, để tôi đi cùng cô.” Anh ta cười thật sự vô cùng đẹp.
“Không dám làm phiền.” Tôi còn chưa nói chuyện, một âm thanh trầm thấp đã vang lên.
Tôi nghiêng đầu, thế là liền nhìn thấy thiếu niên cao lớn bước tới, sắc mặt lộ ra vẻ không hài lòng.
“Kỷ Ngôn Thanh! Sao anh lại ra đây!” Tôi có chút vui mừng và kinh ngạc.
“Ra để đi cùng cô.” Anh ấy duỗi tay về phía tôi.
“Tôi nghĩ mình cũng có thể cùng cô ấy đi được.” Tạ Thanh Phong cũng duỗi tay về phía tôi.
“Không cần đâu.” Tôi không nghĩ ngợi gì mà liền nắm lấy tay Kỷ Ngôn Thanh, sau đó cười cười với anh ta: “Anh ấy đi cùng tôi là được rồi.”
Người bên cạnh đưa mắt nhìn tôi một cái, quả táo adam trên cổ lăn nhẹ, sau đó ngón tay khẽ cử động, năm ngón tay anh ấy đan vào năm ngón tay tôi.
Dường như dạo này, Kỷ Ngôn Thanh cực kỳ thích nắm tay.
18.
Đèn của nhà hàng hỏng rồi, cô nhân viên đang quét dọn ở cửa bảo có thể đi đến tầng khác. Nhưng mà bổn meo meo có hơi gấp, vừa nãy uống quá nhiều nước ngọt rồi.
Tôi sắp không xong, nhưng lại lề mề không dám đi vào.
“Kỷ Ngôn Thanh, anh có thể vào cùng tôi được không?”
“Đây là nhà vệ sinh nữ.”
“Nhưng mà ở đây không có người.”
“Không có người cũng là nhà vệ sinh nữ.”
Nhìn khuôn mặt sắp khóc đến nơi của tôi, anh ấy thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng bảo: “Tôi chỉ ở đây, cô vào nhanh đi.”
Tôi cầm lấy điện thoại, cứ đi ba bước lại quay đầu lại một lần. “Kỷ Ngôn Thanh, anh không được đi đâu đấy.”
“Ừm.”
Vừa bước vào căn phòng vệ sinh vắng vẻ, lọ nước rửa tay liền rơi bộp xuống đất. Bên ngoài gió lạnh rít gào, đột nhiên trong gương dường như có bóng người lướt qua.
Tôi lùi lại.
“Kỷ Ngôn Thanh, anh còn ở đó không?” Tôi run run hỏi vọng ra ngoài.
“Còn.”
Nghe được lời hồi đáp của anh ấy, tôi thấy hơi yên tâm, bước vào bên trong, lại hỏi: “Kỷ Ngôn Thanh, anh còn ở đó chứ?”
“Còn.”
Còn chưa qua vài giây, tôi lại hỏi: “Kỷ ngôn Thanh, anh đang làm gì?”
“Đang đợi cô.”
Trong vòng ba phút ngắn ngủi, tôi đã hỏi không dưới mười câu, mỗi câu anh ấy đều đáp lại.
Tôi như một ngọn gió, từ trong nhà vệ sinh lao ra ngoài mà bổ nhào vào lòng anh ấy. “Dọa chớt tôi rồi, dọa chớt tôi rồi, dọa chớt tôi rồi!”
Anh ấy nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng tôi, nắm lấy tay tôi và nói: “Đi thôi.”
19.
Chưa đi được mấy bước, chúng tôi đụng mặt Nhan Duyệt với vành mắt đỏ hoe đang đứng cách đó không xa.
“A Ngôn.”
Sắc mặt Kỷ Ngôn Thanh chớp mắt liền trầm xuống, xoay người như muốn tránh khỏi cô ấy.
“Là vì không thể buông xuống được, cho nên mới không dám nói chuyện với em sao?” Câu nói này thành công khiến bước chân của Kỷ Ngôn Thanh dừng lại.