Triệu Tử Hiên nhẹ cười nói với Hàn Đăng Kỳ: "Nói với lão đại chỗ tớ còn rất nhiều hàng tốt, nếu ông ấy thấy hứng thú thì tớ sẽ không để ông ấy chịu thiệt."
Hàn Đăng Kỳ cười tươi vỗ vỗ vai Triệu Tử Hiên: "Tớ có bạn như cậu đúng là nở mặt nở mày."
*
Tiểu Hy đợi thím Chu nấu súp vừa xong liền xung phong múc súp ra bát.
Cô mang cái nồi đứng vào góc bếp, nhìn trước nhìn sau không có ai để ý liền mở gói thuốc bột đổ vào chén canh vừa múc ra.
"Mợ chủ cẩn thận coi chừng bị bỏng." Thím Chu vừa đổ thức ăn ra đĩa vừa nhắc nhở.
Tiểu Hy có tật giật mình run tay lỡ đổ hết gói thuốc bột vào chén súp còn đang nóng hổi.
Chết rồi, cô chỉ định bỏ một ít thôi, nhiều thế này chắc hắn phải nhập viện vì mất sức mất.
Với bản tính lương thiện của mình, Tiểu Hy quyết định đổ bớt nước súp đi nhưng ý nghĩ còn chưa thoát ra khỏi não thì hai người kia đang từ trên lầu đi xuống.
Cô nhìn khuôn mặt trời đánh của Hàn Đăng Kỳ rồi nhìn chén canh đang nghi ngút khói, đến đây gặp riêng chồng bà chắc chắn không có ý tốt gì, vậy thì bà đây sẽ giúp cái mông của cưng nở hoa.
Tiểu Hy mang ba chén súp ra ngoài bàn ăn, thức ăn cũng nhanh chóng được dọn lên.
Hàn Đăng Kỳ đứng nói với Triệu Tử Hiên mấy câu gì đó rồi muốn ra về, Tiểu Hy vội vội vàng vàng chạy tới kéo tay hắn lại.
"Anh ở lại ăn sáng rồi hẵng về, sáng nay thím Chu nấu nhiều món ngon lắm."
Hàn Đăng Kỳ nhìn xuống tay mình đáy lòng lập tức nhảy múa, lúc nãy còn từ chối hắn, xem ra hối hận rồi.
"Được rồi, em đã có lòng anh làm sao nỡ từ chối."
Tiểu Hy cầm khuỷu tay Hàn Đăng Kỳ như sợ hắn sẽ đi mất, cô kéo hắn về phía bàn ăn còn chu đáo kéo ghế cho hắn ngồi.
Triệu Tử Hiên vẫn còn đứng ở chỗ cũ, hắn cau mày nhìn hai người bọn họ cười cười nói nói.
Hình như Trương Tiểu Hy quên một chuyện quan trọng rồi, anh mới là chồng của cô.
Bàn ăn chỉ có hai người, Tiểu Hy quay đầu lại nhìn Triệu Tử Hiên gọi: "Ông xã, tới ăn sáng thôi."
Một tiếng "ông xã" ngọt lịm này làm khó chịu trong lòng Triệu Tử Hiên vơi đi đôi chút.
Anh tiến tới bàn ăn ngồi xuống.
Tiểu Hy hôm nay có việc lớn phải làm, trong mắt cô bây giờ chỉ có Hàn Đăng Kỳ, cô liên tục gắp thức ăn bỏ vào bát của hắn, miệng liên tục giục.
"Anh ăn nhiều một chút, món này có rất nhiều dinh dưỡng."
Mỗi lần cô nói câu này Hàn Đăng Kỳ liền cười đến rách miệng, Triệu Tử Hiên ngồi bên cạnh mặt đen thui lại, hai người bọn họ là đang diễn tuồng cho anh xem sao? Họ không xem anh ra gì, cứ liếc mắt đưa tình như đang hẹn nhau đi ăn ở nhà