Cưa Đổ Ông Xã Bằng Thực Lực

4: Chồng Là Của Cô Đố Ai Dám Giành


trước sau


Tiểu Hy thẫn thờ một lúc mới bình tĩnh lại được, thân xác của cô ở thế giới thực không biết là có cứu chữa được không hay được hoả táng xong xuôi rồi?
Cô cũng chẳng biết mình có trở về được không hay ở lại đây mãi mãi? Nhưng nghĩ lại lúc ở thế giới bên kia cô đã ngu muội không trân trọng người chồng dịu dàng hiện có, mà đuổi theo thứ tình yêu giả dối để rồi phải chết thảm.

Nếu ông trời đã cho cô cơ hội sửa sai thì cô sẽ liều mạng giữ chặt lấy Triệu Tử Hiên, bù đắp lại cho anh những tháng ngày bị cô coi thường, khinh rẻ.

Tiểu Hy hít một hơi hạ quyết tâm, khởi động xe về nhà.

Ngôi nhà hiện tại vốn là của cô nhưng bây giờ nó là của Triệu Tử Hiên rồi.
Lúc Tiểu Hy về tới nơi cô gái lúc nãy vẫn chưa rời đi, bộ dáng õng a õng ẹo ngồi trên ghế thong thả ăn nho ngon lành, thấy cô xuất hiện còn khinh bỉ liếc một cái, tình huống này từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ Trương Tiểu Hy chưa từng trải qua.

Ánh mắt cô đụng phải Triệu Tử Hiên đang từ trên lầu đi xuống, áo sơ mi, quần âu, tóc vuốt keo bóng bẩy không khác gì minh tinh nổi tiếng, bộ dạng này nhìn chẳng quen chút nào.


Cô đã quen trông thấy anh với hình ảnh đeo tạp dề màu xanh biển, tay trái cầm tô, tay phải cầm muỗng khuấy bột, còn chau chuốt như thế này nhìn rất lạ lẫm.

Mặc kệ Tiểu Hy đang đứng ở đó, cô gái kia chạy tới chỗ Triệu Tử Hiên bám vào cánh tay anh nũng nịu.

"Anh định đưa em đi đâu chơi vậy?"
"Em muốn đi đâu anh đều chiều em."
Triệu Tử Hiên nói với cái giọng ngọt như rót mật, tình tứ với người con gái kế bên làm cằm Tiểu Hy suýt nữa đã rớt xuống đất.

Hoàn cảnh này ai nhìn vào còn tưởng họ mới là vợ chồng, còn cô chỉ là khách qua đường mà thôi.
Nhưng mà Trương Tiểu Hy này là ai chứ, cô biết sai rồi, nhận sai có được chưa, chồng là của cô, ai dám giành cô liều mạng với họ.

Tiểu Hy không nói không rằng, đi vào bếp xách cây lau nhà xông tới chỗ kẻ có mắt như mù kia ra sức lau lấy.
Cô gái kia hoảng đến mức hét lên, bộ váy mới mua đã bị nước lau nhà làm bẩn hết.

Triệu Tử Hiên bị Tiểu Hy tách ra khỏi người đẹp nhất thời không kịp phản ứng, chỉ biết đứng nhìn hai người phụ nữ cãi nhau.

"Cô điên sao? Người của tôi bẩn hết rồi."
Tiểu Hy chống tay vào hông, hất cằm chu miệng nhỏ xéo sắc mắng lại:
"Cô có sạch sao mà bảo bẩn, cô bị mù hay sao mà không thấy tôi mới là bà chủ của căn nhà này? Người đàn ông này là chồng của tôi, biết điều thì biến ngay, còn không thì đừng trách tôi ra tay độc ác."
Nói xong còn vác cây lau nhà lau thêm mấy cái, cô gái kia khóc không ra nước mắt, mặt mày méo xệch, bị đuổi ra tận cửa nhưng vẫn cố bám tìm chỗ bấu víu nhìn Triệu Tử Hiên cầu cứu.
Nhưng thật tội nghiệp cho cô ta, Triệu Tử Hiên bây giờ đứng yên như

pho tượng, lông mày dựng đứng hết cả lên nhìn Trương Tiểu Hy quậy tung mọi thứ.


Không chỉ có anh mà người làm trong nhà cũng như nhìn thấy sinh vật lạ, không rời mắt trước hành động máu chiến bà chủ của mình.

Tiểu Hy thừa thắng xông lên đá vào mông cô gái kia một cái, nắm cổ áo lôi thẳng ra cổng, chống hai tay vào hông, ngửa cổ mắng tiếp:
"Từ nay trở đi tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chồng của tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát bắt cô vì tội phá hoại gia đình người khác đó, nghe rõ chưa?"
Tiểu Hy vuốt mũi, thẳng tay đóng cổng, trả lại cho cô ta gấp mười lần ánh mắt xem thường.

Dám giành đàn ông với cô, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Mang vẻ mặt tự đắc của kẻ chiến thắng, Tiểu Hy nghênh ngang đi vào nhà, Triệu Tử Hiên vẫn còn đứng yên tại chỗ sốc tới mức muốn rối loạn tiền đình.

Trương Tiểu Hy mà anh biết là một người rụt rè nhút nhát, vô dụng lại ngơ ngơ, cô ta hôm nay là bị thế lực nào điều khiển vậy?
Tiểu Hy ung dung ngồi xuống sofa rót một ly nước, uống một hơi cạn đáy rồi nhìn Triệu Tử Hiên cười hề hề.

"Chồng à, cô ta đi rồi, anh thấy biểu hiện của em có xuất sắc không?"
Triệu Tử Hiên lúc này mới hoàn hồn, sắc mặt muốn bao nhiêu khó coi đều có đủ.

"Trương Tiểu Hy, cô ăn gan hùm có phải không? Bạn gái của tôi cô cũng dám động vào, cô phải biết rõ vị trí của mình ở căn nhà này là gì chứ.


Thím Chu, hôm nay không cho cô ta ăn cơm."
Triệu Tử Hiên quay lưng đi lên phòng, lấy tay đấm đấm vào ngực mình mấy cái cho bớt sốc lại, thêm vài lần như thế tấm thân vạm vỡ này sẽ tăng huyết áp mà về miền cực lạc mất.

Tiểu Hy ở dưới này nhìn theo bĩu môi một cái, ở thế giới thực anh còn phải đi nài nỉ cô quan tâm kia kìa, ở đó mà cấm cô ăn cơm, xì….

Tới giờ cơm, thím Chu lên lầu mời Triệu Tử Hiên xuống dùng bữa, mới bước được vài bậc thang bàn chân đã sựng lại, anh cấm không cho Trương Tiểu Hy ăn cơm rồi, sao cô ta vẫn lớn mật ngồi bên mâm cơm vậy?
Người đứng trên bên trên đang bốc hỏa, người ở phía dưới thì háo hức vì sắp được ăn.

Tiểu Hy ngước lên thấy Triệu Tử Hiên còn đứng trên kia không chịu xuống, cô đói lắm rồi không đợi được nữa liền vẫy vẫy tay gọi:
"Ông xã à, xuống đây ăn cơm nhanh lên.".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện