Hàn Đăng Kỳ rất sợ Trần Đại nhưng việc liên quan tới Tiểu Hy không thể đối phó qua loa sơ sài, hắn liếm môi trả lời không lộ sơ hở: "Em đưa bác sĩ tới khám cho cô ấy rồi, không có gì đáng ngại nữa, nghỉ ngơi vài hôm là khỏe."
Trần Đại say trong hương xì gà, mơ mơ màng màng nghĩ tới khoảnh khắc Tiểu Hy cầm tay mình chạy trốn dù cánh tay đã đầm đìa máu, khuôn mặt cô ấy lúc đó chính là thiên thần.
Hắn mở mắt thở dài liếc Hàn Đăng Kỳ dặn dò: "Để cô ấy tịnh dưỡng đừng quấy rầy."
Câu nói này để người ngoài nghe được thì họ đều biết Trần Đại là không muốn để Hàn Đăng Kỳ ở gần Tiểu Hy, dù hắn có là bạn trai của cô đi nữa.
Chuyện đơn giản này ai cũng biết chỉ riêng Hàn Đăng Kỳ là không nghĩ ra.
Triệu Tử Hiên đứng một bên hừ lạnh trong lòng, hai tên điên này rất biết cách tự thoả mãn chính mình, người làm chồng như anh đứng sờ sờ ở đây mà bọn họ thi nhau lo tốt xấu cho cô ấy...!nhảm nhí.
Lúc này Lâm Tố Tố đi vào trong, thấy Triệu Tử Hiên liền đi tới gần vờ chạm nhẹ cánh tay anh một cái rồi đứng sau lưng Trần Đại, tối qua nhờ có anh ứng cứu, nếu không cô đã rơi vào tay bọn cớm rồi, so với Trần Đại chỉ biết lo cho Trương Tiểu Hy thì anh chính là anh hùng trong lòng cô.
Trần Đại hạ chân ngồi ngay ngắn lại bàn chuyện chính: "Lần này số hàng bị mất không phải ít, bên phía ngài John đã đồng ý nhập lô hàng tiếp theo để bù lỗ, thời gian này cần gia tăng sản xuất để kịp giao hàng, A Hiên chuyển qua bộ phận kiểm tra hàng để phụ giúp một tay đi, Tố Tố sẽ đồng hành cùng cậu."
Triệu Tử Hiên là người mới nhưng rất có thực lực, hắn ta cũng giống như Tiểu Hy, lúc nguy hiểm không màng tính mạng chạy đi cứu người nhà.
Hắn nhìn ra Tố Tố đã để ý người mới này, ghép hai người họ thành một cặp sau này sẽ bớt đi một cái miệng lải nhải bên tai.
Lâm Tố Tố vui ra mặt, ỏng a ỏng ẹo liếc mắt đưa tình với Triệu Tử Hiên, anh cũng không ngại ban cho cô ta một cái nhìn từ thiện.
Anh thừa biết Trần Đại muốn ghép anh và Lâm Tố Tố ở cạnh nhau để không ai giành Tiểu hy với hắn, thâm sâu tới đâu cũng khó lọt lưới của mỹ nhân, đây là cơ hội vàng để anh tiếp cận khâu vận chuyển trung gian từ nơi sản xuất tới đây, dỗ dành Lâm Tố Tố một chút thì chuyện biết được bí mật sẽ nhanh thôi.
Cuộc họp giữa bốn người diễn ra chóng vánh, Trần Đại rời đi có việc, hắn không hề nhắc nửa từ về chuyện trong bang có nội gián, ba người còn lại giải tán, Lâm Tố Tố bám theo sau lưng Triệu Tử Hiên nũng nịu: "A Hiên à, tối qua em đã gặp ác mộng đó, anh cho em số điện thoại đi để không ngủ được thì em gọi cho anh… nha."
Sống lưng Triệu Tử Hiên lạnh toát, da gà nổi khắp nơi, anh từng thuê gái quán bar về nhà nói mấy câu sến sẩm để chọc tức Tiểu Hy, họ cũng dùng cái giọng điệu chảy nước này nói với anh nhưng anh chỉ xem như đóng một vở tuồng, còn nghe từ miệng Lâm Tố Tố lại giống như có ngàn con nhện bò lên người, vô cùng kinh hãi.
Nhưng khổ một nỗi anh không thể giống như Tiểu Hy vung một cước hạ gục cô ta, chỉ có thể phối hợp để moi móc thông tin quan trọng.
Triệu Tử Hiên đứng lại chìa bàn tay thon dài sạch sẽ trước mặt Lâm Tố Tố nhẹ giọng: "Đưa điện thoại cho anh."
Lâm Tố Tố ngây người chiêm ngưỡng sắc vóc như tiên cảnh của người đàn ông trước mặt, mày tằm, mũi cao, môi mỏng, chỗ nào cũng là kiệt tác.
Theo đuổi Trần Đại bao lâu nay không thành chính là ông trời muốn cô đợi người này xuất hiện, cô phải nhanh nhanh cùng anh lên giường để thỏa mãn sự thèm khát này mới được.
Lâm Tố Tố nuốt nước miếng vội vội vàng vàng đặt điện thoại lên tay Triệu Tử Hiên, anh đứng thẳng lưng bấm nhanh vài