Tiểu Hy về đến nhà không bao lâu thì tiệm sách cũ của ba cô đón một vị khách không hẹn trước.
Trần Đại mặc quần âu đen và áo tối màu, kéo phần tóc mái dài che vết sẹo ở trán, khuôn mặt hắn cũng tính là tuấn tú nhưng vẻ bí hiểm khiến người ta luôn e dè khi lại gần.
Trần Đại nhìn xung quanh một lượt rồi bước vào trong, Trương Hàn Phong đang sắp xếp lại kệ sách thấy khách vào liền đứng lên niềm nở: "Xin chào quý khách, quý khách muốn tìm loại sách gì ạ?"
Trần Đại ngồi xuống bàn trà bên cạnh cửa sổ nhàn nhạt lên tiếng: "Tôi tìm Tiểu Hy."
Lúc này Trương Hàn Phong mới nhìn kỹ khuôn mặt của vị khách lạ, sau một hồi đánh giá anh nhận ra đây chính là tên đại ca ngồi đằng trước Triệu Tử Hiên tối đêm đó ở bến cảng.
Lần này thì hay rồi, cả đám xã hội đen lần lượt tìm đến nhà, Tiểu Hy qua lại với đám người này chả trách lại bị thương thành ra như vậy.
Trương Hàn Phong ném cây chổi lông gà trong tay hằn học đi lên gác gọi Tiểu Hy, anh đè thấp khẩu âm nói thật khẽ: "Trương Tiểu Hy, não của em làm bằng đất sét sao? Anh đã bảo phải tránh xa đám lưu manh kia rồi cơ mà, đám người đó giết người không gớm tay, nhỡ đâu có một ngày nó giết luôn em thì ba phải sống thế nào?"
Tiểu Hy lồm cồm bò dậy ghé mắt xuống nhà nhìn thử, Trần Đại, sao anh ta lại đến đây? Cũng may là cô mới trở về nếu không hắn ta đã nghi ngờ rồi, cô sửa soạn lại tóc tai rồi mặc kệ anh trai mắng đi thẳng xuống nhà.
"Lão đại, anh tới thăm em sao? Ây… Không cần khách sáo vậy đâu." Tiểu Hy cười tươi ngồi xuống đối diện Trần Đại.
Sắc mặt của cô đã hồng hào trở lại, dường như vết thương không hành hạ được cô, hắn nhẹ cười hỏi: "Còn đau nhiều không?"
Tiểu Hy cười hề hề kéo áo khoác xuống cho Trần Đại xem: "Rất tốt, chỉ hơi nhức thôi, không chết được."
Trần Đại nhìn khuôn miệng xinh đẹp không chịu khép lại của Tiểu Hy hắn vô thức bật cười, cô gái này luôn cho người khác cảm giác rất thoải mái, dù xuất thân bình thường nhưng xem chuyện sinh tử chỉ như cỏ rơm rất đáng để ở bên cạnh.
Hắn lấy từ trong túi ra một hộp nhung màu đen nhỏ đặt lên bàn cho Tiểu Hy: "Tặng em, mở ra thử xem."
Tiểu Hy chớp chớp hai mắt nhìn hắn, hắn hiểu ý nhẹ cười quên mất là cô đang bị thương.
Trần Đại mở hộp lấy ra một sợi dây chuyền mảnh đính kim cương lấp lánh, hắn đứng lên vòng ra sau lưng Tiểu Hy đeo lên cổ cô.
Tiểu Hy ngồi yên không cự tuyệt, mới cứu hắn có một lần mà hắn đã gắp cô bỏ trong tim rồi, hắn mỏng manh như vậy sao?
Trần Đại ngồi xuống vị trí cũ không hỏi Tiểu Hy có thích hay không mà tự nhận định:"Đẹp lắm."
Tiểu Hy mím môi sờ nhẹ sợi dây chuyền cảm thán: "Lão đại sợi dây chuyền này bán được nhiều tiền lắm đó."
Trần Đại phì cười nhìn cô yêu chiều: "Cái này là để em đeo, anh không thiếu tiền, em chỉ cần theo anh, em thích gì anh đều mua cho em."
Hắn gặp cô gái này chưa bao lâu nhưng cảm tình dành cho cô không hề ít, hắn cũng sắp 31 tuổi rồi, mấy cô gái hở ngực hở eo ở vũ trường không thể đi bên cạnh hắn, chỉ có cô gái trước mặt này là vừa ý hắn.
Tiểu Hy bĩu môi xem thường ý nghĩ của Trần Đại, cô cũng không ngần ngại vạch trần: "Anh định cướp người yêu của đàn em sao? Anh cũng xấu xa quá rồi."
Trần Đại lại được một phen cười lớn, chỉ có ở bên cạnh Trương Tiểu