Triệu Tử Hiên nắm chặt tay Tiểu Hy, anh không chạy ra đường lớn mà chạy ngược ra phía sau căn biệt thự.
Có một chiếc xe tải nhỏ nằm ở sân sau, Triệu Tử Hiên mở cửa xe nhẹ nhàng leo lên rồi kéo tay Tiểu Hy ngồi vào cùng mình, sau đó đóng cửa ngồi im một góc.
Tiểu Hy thở hổn hển nhìn Triệu Tử Hiên trong bóng tối, anh im lặng không nói gì chỉ kéo nhẹ đầu cô nghiêng lên vai mình.
Không ai nói với ai câu nào, chừng 10 phút sau bên ngoài mới có tiếng động.
Súng của Triệu Tử Hiên đã lên sẵn đạn, anh nấp sau cánh cửa đề phòng, vài phút sau cánh cửa không có động tĩnh nào chỉ có tiếng động cơ xe truyền tới, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Chiếc xe tải di chuyển, Triệu Tử Hiên mới mở đèn pin điện thoại xem vết thương trên trán của Tiểu Hy, vết trầy không lớn, máu cũng đã ngừng chảy, anh lấy khăn tay trong túi áo mình lau nhẹ cho cô khẽ mắng: "Lá gan của em làm bằng gì vậy, có biết là nguy hiểm lắm không, nếu hôm nay anh không có mặt thì phải làm sao đây?"
Buổi trưa anh tìm cô ở quán ăn Nguyệt Lâu thì Bạch Tôn nói cô đã theo Hàn Đăng Kỳ về nhà, anh tưởng cô phá mệt rồi nên nghe lời anh về nhà dưỡng thương, ai có ngờ tối nay lại gặp cô ở chỗ này, suýt chút nữa còn bị phát hiện, tội của cô chất cao thành núi rồi không phạt thì cô sẽ không biết sợ.
Tiểu Hy biết mình gây chuyện nên tự giác im lặng không cãi bướng, cô biết anh hay càm ràm đủ thứ chuyện nhưng là người quan tâm cô nhất, dù ở thế giới thực hay ở đây đều như vậy.
Tiểu Hy nịnh nọt dụi mũi vào cánh tay anh hối lỗi: "Em biết sai rồi, đừng mắng em nữa nhưng mà tại sao chúng ta không trở về mà lại ngồi ở đây, lỡ bị phát hiện thì sao?"
Triệu Tử Hiên lườm cô một cái rồi kéo cô nằm xuống đùi mình, tối nay cô đã hoảng sợ nhiều rồi.
Anh vuốt mấy sợi tóc mái khỏi vết thương trên trán cô nhẹ giọng: "Lúc nãy anh nghe được bọn chúng sẽ đi lấy nguyên liệu, nơi đó chỉ là nơi bào chế, nơi trồng nguyên liệu là một nơi khác."
Sau khi nghe Trần Đại nói bảy giờ tối Trần Nhị sẽ đi lấy hàng, anh đã lén lút chỉnh camera ở tầng hầm rồi ngồi ở phía sau chiếc xe bán tải thứ hai.
Anh lẻn vào ngôi nhà hoang kia rồi đi lên tầng hai nghe lén cuộc nói chuyện của đám người Lâm Tố Tố.
Anh không biết lúc anh vào trong thì Tiểu Hy cũng đã ở phía sau, trời quá tối nên anh không thấy cô, khi anh chuẩn bị trở ra thì vô tình nghe tiếng vỡ ở nơi chứa hàng, tiếp đó là một cái bóng quen thuộc vụt qua mặt mình.
Dù cô mặc đồ con trai rộng thùng nhưng nhưng người nằm chung giường làm sao anh không nhận biết được mùi hương của cô nên anh đã đuổi theo, rất may là cứu cô kịp lúc.
Tiểu Hy nằm ở dưới ôm lấy thắt lưng của anh, cô còn tưởng tìm được chỗ bào chế thuốc là xong chuyện rồi thì ra là suy nghĩ của cô đơn giản quá.
Lần này may nhờ có anh xuất hiện, tìm được chỗ xuất dược liệu thì mọi chuyện dễ dàng hơn rồi.
Cô đòi thắng anh nhưng nếu không có anh thì chẳng làm được gì cả, lúc nãy suýt nữa còn bắn